“Chu Nhược Giai kéo tay một bạn nam chạy điên cuồng ở trong trường?”, rất nhiều sinh viên trợn tròn mắt. “Bốn năm đại học có rất nhiều người theo đuổi học tỷ Nhược Giai! Không một ai thành công, tên nhóc này là ai?”, có người giận dữ bất bình. Diệp Bắc Minh đứng dưới ký túc xá nữ. Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Trong lòng rất dửng dưng bình tĩnh! Chu Nhược Giai nhanh chóng thay xong một bộ đồ yến hội tinh tế, chiếc áo gile xinh đẹp lộ ra nửa bên bả vai. Lộ ra cả xương quai xanh. Bó sát eo. Đôi chân đẹp trắng nõn như ngọc. Giống như con thiên nga trắng, khiến người ta mắt sáng lên. Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Không tệ lắm, nhóc con cũng lớn rồi”. “Anh Bắc Minh, anh còn biết đùa em”. Chu Nhược Giai chạy tới, đấm ngực anh một cái. Hai người liếc mắt đưa tình, dẫn đến một trận náo động! “Chúng ta mau đi thôi!” Tô Ấu Ninh đi xuống. Hôm nay cô ta cũng có tiết mục. Vì vậy ăn mặc rất đẹp. Bộ đồ này đã từng được một ngôi sao nữ mặc đi thảm đỏ điện ảnh. Tô Ấu Ninh cắn răng tốn năm mười ngàn mới thuê được! “Anh Diệp, bộ đồ này của tôi thế nào?”, Tô Ấu Ninh cười nhẹ một tiếng. Diệp Bắc Minh ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta, ánh mắt không rời khỏi Chu Nhược Giai: “Cũng được”. Tô Ấu Ninh có cảm giác rất mất mát, nhưng lại không biểu hiện ra: “Chúng ta mau đến lễ kỷ niệm đi”. Ba người đến hội trường lễ kỷ niệm. Con đường thảm đỏ khắp nơi đều là phóng viên! Rất nhiều ngôi sao lớn, các nhà giàu có hàng đầu ung dung đi qua thảm đỏ đi vào lễ đường của đại học Trung Hải. Sinh viên bình thường đi vào từ cửa bên. Chu Nhược Giai kéo Diệp Bắc Minh đi vào trong hội trường. Bên ngoài vài chục mét, một thanh niên mặc áo vest đuôi én nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi vào hội trường lễ kỷ niệm.