Ban đêm. Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, đột nhiên trước người hiện lên một huyết ảnh. Nhìn kỹ lại, là Tô Thanh Ca! Diệp Bắc Minh để lại cho Tô Thanh Ca một miếng ngọc bội, bảo cô ta nếu muốn tìm anh thì nhỏ một giọt máu tươi lên trên. Nửa đêm nửa hôm, Tô Thanh Ca tìm mình làm gì? Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, trực tiếp lên tiếng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm vị trí của Tô Thanh Ca!” “Được!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục làm theo. Một giây sau. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kỳ lạ: “Ấy? Cô gái đó không ở trong thành Thanh Huyền…” …Trong một sơn cốc cách thành Thanh Huyền ba trăm dặm. Khắp nơi đều là thi thể! Tô Thanh Ca nằm dưới đất, ôm lồng ngực, vẻ mặt tức giận: “Lôi Mặc Dương, ông phản bội tôi?” Lôi Mặc Dương dẫn mười mấy cao thủ Thánh Cảnh tập trung đến, khóe miệng nhếch cười lạnh lùng: “Tô Thanh Ca, ai bảo cô ngu xuẩn chứ?” “Nếu cô kinh doanh thương hội Thiên Hạ tử tế, tôi cũng sẽ hỗ trợ cô tử tế!” “Nhưng cô thì hay rồi, vì một tên Diệp Phong không biết rõ lai lịch, lại còn muốn mượn cho hắn mấy tỷ khối nguyên?” “Có phải đầu óc cô hồ đồ rồi không?” Lôi Mặc Dương rất thất vọng! Thực sự rất thất vọng! Một chủ nhân ngu xuẩn, thì có gì đáng để đi theo? Trực tiếp phản bội là được! Một cô gái tuyệt sắc đi đến, chậm rãi ngồi quỳ xuống, tóm khuôn mặt của Tô Thanh Ca. Cô ta nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tô Thanh Ca: “Cô em họ tốt của tôi ơi, chẳng phải khi cô ở gia tộc rất ngông cuồng sao? Tiếp tục ngông cuồng cho tôi!” Bốp! Cô gái tát một cái lên bên má của Tô Thanh Ca. Rồi lại đạp cô ta mấy cái, cảm thấy vô cùng sảng khoái! Choang! Lôi Mặc Dương phì cười một tiếng: “Thưa cô ba, đây là miếng ngọc của một tên nhóc tên Diệp Phong cho Tô Thanh Ca”. “Nói là có vấn đề và rắc rối gì, có thể liên lạc với anh ta bất cứ lúc nào! Tô Tuyết Vy cười: “Vậy sao?”