Tô Thanh Ca giao cho anh năm trăm triệu khối nguyên. Diệp Bắc Minh đang định rời đi, Tô Thanh Ca gọi anh lại: “Cậu Diệp, cậu rất cần nguyên phải không?” Diệp Bắc Minh dừng lại, khẽ gật đầu. Đôi mắt đẹp của Tô Thanh Ca lóe lên: “Cậu Diệp, cậu còn thiếu bao nhiêu nguyên?” Diệp Bắc Minh nhả ra một con số: “Ít nhất sáu tỷ!” Tô Thanh Ca suy nghĩ một lúc, cười tươi với Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, cậu cho tôi một buổi tối”. “Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ gom đủ sáu tỷ khối nguyên cuối cùng!” Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Tại sao cô Tô lại giúp tôi?” “Cô không sợ tôi không trả nổi ư?” Thịch! Tô Thanh Ca cười: “Cậu Diệp, tuy tôi quen biết cậu không lâu, nhưng nhân phẩm của cậu, vừa nhìn là tôi nhìn ra”. “Còn về tại sao giúp cậu, tôi muốn kết bạn với cậu!” Diệp Bắc Minh giãn sắc mặt: “Ân tình của cô Tô, tôi đã nhớ kỹ, ngày mai gặp”. “Được, ngày mai gặp lại!” Tô Thanh Ca mỉm cười, đưa mắt tiễn Diệp Bắc Minh rời đi. Đợi khi Diệp Bắc Minh biến mất, Lôi Mặc Dương không nhịn được nói: “Cô chủ, cô điên rồi ư? Tận sáu tỷ khối nguyên đó!” “Cộng thêm trước đó cô đưa cho anh ta ba tỷ khối, tổng cộng là chín tỷ khối rồi!” “Đó là lợi nhuận trong hai tháng của thương hội Thiên Hạ đấy!” “Nếu xảy ra sai xót, những người trong gia tộc nhất định sẽ tìm cớ gả cô đi, vị trí người tổng phụ trách của cô sẽ mất!” Tô Thanh Ca cười khổ sở: “Cho dù bây giờ không xảy ra vấn đề, tôi không quản chuyện của cậu Diệp”. “Đám người nhà họ Tô đó sẽ không gây rắc rối với tôi ư?” “Bố lâm bệnh qua đời, một mình mẹ không chống đỡ nổi, tôi cứ cảm thấy cậu Diệp là một cơ hội ông trời ban cho tôi!” Lôi Mặc Dương lo đến dậm chân: “Nhưng…” Tô Thanh Ca lắc đầu: “Được rồi, không cần nói nữa”. “Chuẩn bị xe ngựa cho tôi, sắp xếp mấy cao thủ tin tưởng được, đích thân tôi đến thành Tần Dương mượn nguyên!” Tô Thanh Ca mau chóng rời khỏi phòng bao, Lôi Mặc Dương đứng ngẩn người mất hồn tại chỗ. Không biết qua bao lâu!