Cứa rạch bàn tay của mình, trút máu tươi đầy Tinh Thần Đỉnh. Phần Thiên Chi Diễm bùng cháy, máu tươi lập tức sôi sục! Ba mươi phút sau. Ở dưới đáy Tinh Thần Đỉnh, hai giọt ma huyết lấp lánh ánh sáng! Diệp Bắc Minh nhìn qua, hai giọt ma huyết giống như lỗ đen, khiến anh chấn động: “Đây chính là ma huyết trong cơ thể tôi ư?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Cậu nhóc, ma huyết trong cơ thể cậu chỉ có một phần tư, chỉ là cơ thể bán ma!” “Ma huyết của cơ thể bán ma, lại có độ thuần khiết khủng bố như vậy!” “Bố của cậu, sợ rằng không chỉ đơn giản là thú hoàng!” Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Ông có ý gì?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục muốn nói lại ngừng: “Cậu nên cứu người trước đi thì hơn”. Diệp Bắc Minh không hỏi nhiều, mở đôi mắt. Anh giơ tay, hai giọt ma huyết xuất hiện trong lòng bàn tay! Lần lượt đút cho Liễu Như Khanh và Khương Tử Cơ uống. Kết hợp Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược! Diệp Bắc Minh dùng con mắt thần ma nhìn xuyên thấu, chấn kinh phát hiện, thương tích trong cơ thể hai người lại đang hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường! “Máu của tôi lại cường mạnh như vậy ư?” Diệp Bắc Minh chấn kinh! Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu nói thừa hả? Lực sinh mệnh của ma tộc vốn cường mạnh!” “Chỉ cần cậu còn một hơi thở, ma huyết của ma tộc hàng đầu khiến người vừa chết đi có thể sống lại cũng không vấn đề!” “Đây cũng là lý do tại sao, một số ma tộc hàng đầu sẽ bị loài người truy giết đoạt máu!” Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Còn có chuyện này sao?” Không đợi Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích. Bên tai vang lên một giọng nói yếu ớt: “Tiểu sư đệ…” Diệp Bắc Minh ngồi bên giường, dìu đỡ Liễu Như Khanh ngồi dậy: “Thất sư tỷ!” “Khụ khụ…” Khuôn mặt Liễu Như Khanh hơi tái nhợt: “Có chuyện gì vậy?” “Thương tích của tỷ hoàn toàn khỏi rồi? Rõ ràng tỷ bị một đám võ giả cấp cao không rõ lai lịch đánh trọng thương, sao đệ lại ở đây?” Liễu Như Khanh hơi lo lắng: “Lỡ như lại có người của Huyết Vân Tông đến Côn Luân Hư…?” Khuôn mặt Diệp Bắc Minh nổi lên sát khí dao động: “Huyết Vân Tông sẽ không có cơ hội nữa đâu!”