Tiếng đau đớn dữ dội xé tim xé phổi vang lên, khuôn mặt già của Từ Huyền Võ méo mó: “Thế này là sao?” “Cơ thể của tên súc sinh mày làm sao có thể chịu được quyền này của tao?” “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Có chuyện gì vậy?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiểu ra: “Vãi, bản tháp biết rồi!” “Cậu đã dung hợp con mắt thần ma, hấp thụ ma khí trong Giếng Tử Vong!” “Tôi đã quên mất bản thân cậu là cơ thể bán ma, cho nên độ mạnh cơ thể rất khủng bố!” “Những ma khí bao trùm bên ngoài cơ thể cậu giống như một tầng bảo vệ đao thương không đánh vào được!” Diệp Bắc Minh bất ngờ vui mừng! Không sợ đòn tấn công của Thánh Cảnh? Quá đã! Soạt. Từ Huyền Võ nhanh chóng lùi lại. Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên ý cười như ma quỷ: “Lão chó, bây giờ muốn chạy, không thấy đã quá muộn rồi sao?” Tay cầm kiếm Đoạn Long, chủ động xông lên trước! Chém một kiếm nghiền áp xuống! Đã có ma khí hộ thể, thì không có gì phải sợ! Đồng tử của Từ Huyền Võ co lại! “Lão Từ, cẩn thận!” Hoàng Phi Hổ từ bên cạnh tấn công đến! Diệp Bắc Minh quay đầu đập một kiếm lên, bảo đao màu đen trong tay Hoàng Phi Hổ gãy thành hai mảnh! Hoàng Phi Hổ bị đánh đến bùng nổ, cổ tay không ngừng run lên! “Mày… sức mạnh thật khủng bố, tiểu tạp chủng, mày…” Còn chưa nói hết câu. Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt Hoàng Phi Hổ giống như quỷ mị! Đâm một đường kiếm về phía đan điền của Hoàng Phi Hổ! Đợi khhi Hoàng Phi Hổ phản ứng lại, thì đã muộn. Băng lạnh! Quặn đau! Sợ hãi!