Trong con mắt đầy sát ý băng lạnh: “Cậu nhóc, khi còn trẻ đừng quá hống hách, nếu không, chết thế nào cũng không biết đâu!” “Đừng nói tôi ức hiếp cậu, tôi cho cậu một cơ hội!” “Cậu và Dương Thiên lên đài võ đạo, đấu một trận công bằng!” “Sống chết có số!” “Cậu, có dám không?” Một luồng khí tức cường mạnh nghiền áp đến! Diệp Bắc Minh cười: “Tôi chỉ thể hiện uy thế một chút, hắn ta đã sợ quỳ xuống rồi”. “Còn cần thiết phải đấu không?” Dương Thiên tức đến đỏ bừng mặt: “Diệp Bắc Minh, tao quỳ hoàn toàn là vì mày là Ám Dạ Vương, tao là đại tướng quân!” “Cho nên tuân thủ lễ tiết của hoàng triều Đại Chu, mày cho rằng tao sợ mày thật sao?” “Hôm nay, tao từ bỏ chức vị đại tướng quân, chỉ để giết mày!” Ầm! “Vãi…” “Đại tướng quân từ bỏ chức vị?” Hoàn hiện trường xôn xao! Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Mày chắc chắn không?” Dương Thiên đỏ mắt! Hắn thực sự bị Diệp Bắc Minh dùng sức mạnh cưỡng ép phải quỳ xuống. Nhưng. Dương Thiên không phục! Thực lực của Diệp Bắc Minh cũng chỉ là cảnh giới võ đế thôi. Hắn là cảnh giới Hợp Nhất! Cao hơn đối phương mấy cảnh giới lớn. Chỉ cần lên đài võ đạo, tùy tiện đánh có thể giết Diệp Bắc Minh! Giết Diệp Bắc Minh, hoàng triều Đại Chu vẫn phải cần đến hắn! Chắc chắn sẽ xin hắn ta trở lại chức vị đại tướng quân của hắn!” Nghĩ đến đây, Dương Thiên tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, mày nói xem có dám đấu với tao một trận không đi?” Diệp Bắc Minh cười thản nhiên: “Tại sao tao không dám?” Dương Thiên quát một tiếng: “Người đâu, chuẩn bị trống trận cho tôi!” “Diệp Bắc Minh, đi, lên đài võ đạo!” Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý nhìn Dương Thiên thêm một cái: “Giết mày, việc vì phải lên đài võ đạo?” Hóa thành một bàn tay khổng lồ! Phập!” Một chưởng nghiền áp xuống!