Diệp Bắc Minh khẽ hô một tiếng, thân pháp như quỷ, hòa nhập vào ánh trăng. Tốc độ của anh rất nhanh, đi đến nơi sâu nhất của phủ Diệp. Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, tất cả những người ở đây đã biến mất! Toàn bộ nội viện, trống trơn! Một bóng người cũng không có! “Không đúng, còn có một người”. Diệp Bắc Minh đứng trên mái hiên nhìn sang. Chỉ thấy một ông cụ râu tóc bạc phơ, ngồi im như chuông đồng, đang ngồi trong đình, tay trái tay phải đánh cờ. “Tôi biết cậu sẽ đến, nếu đã đến rồi thì xuống đây đi”. Ông cụ mỉm cười nói. Giọng nói giống như dây câu truyền vào trong lỗ tai Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh nghe xong, kinh hoàng như sấm! Nhưng phủ Diệp vẫn tĩnh lặng! Ngoài Diệp Bắc Minh, không ai có thể nghe thấy tiếng nói này. “Ông là ai?” Diệp Bắc Minh nhảy xuống. Ông cụ mỉm cười: “Diệp Lăng Tiêu”. Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Chiến thần số một Long Quốc, Diệp Lăng Tiêu?”“Đệ nhất? Ha ha ha, lão phu không phải đệ nhất gì đâu”. Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: “Đệ nhất thiên hạ thì có gì tốt, thời đại hòa bình, không bằng ở nhà chơi cờ nuôi chó”. Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ! Diệp Lăng Tiêu! Dù Diệp Bắc Minh không phải quân nhân, nhưng cũng đã từng nghe nói qua cái tên này. Thậm chí, từ lúc bắt đầu vào tiểu học, anh đã thường nghe thấy. Cả Long Quốc này ai mà không biết Diệp Lăng Tiêu? Chiến thần đương thế đệ nhất Long Quốc chính là người này! Cả đời Diệp Lăng Tiêu chinh chiến vô số lần, được xưng là quân thần Long Quốc! Địa vị và danh vọng của ông ta đều là lấy được trên chiến trường. Diệp Lăng Tiêu gần như là tín ngưỡng của toàn bộ quân nhân Long Quốc! Mặc dù cả đời ông ta không được phong đại soái, chỉ là chiến thần! “Ông Diệp, hôm nay tôi tới…”, Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói. Diệp Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, ngắt lời Diệp Bắc Minh: “Tôi biết cậu đến nhà họ Diệp vì điều gì, Minh Viễn đã rời khỏi Long Đô, tất cả mọi chuyện tôi cũng biết, cậu hỏi tôi cũng như nhau thôi”.