Người đàn ông trung niên cười lắc đầu: "Long quốc còn không thể rời khỏi anh, trừ khi sư đệ đứng ra quản lý chuyện của Long quốc!" Anh ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Anh mới có thể rảnh rỗi được!" Cái gì? Thư ký Tiền chấn động. Bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh! Đây là muốn Diệp Bắc Minh tiếp nhận vị trí Long chủ sao? Ông trời ơi. . ! Nếu như truyền về Long Đô, sợ là sẽ chấn động long trời lở đất mất! Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Sư huynh đừng nói giỡn, chờ xử lý xong chuyện ở Côn Luân Hư đã". "Sau đó em sẽ khởi hành đi tìm mẹ em, hơn nữa em đã đồng ý với các sư phụ rồi!" "Em sẽ để ba chữ Diệp Bắc Minh này truyền ra khắp toàn thế giới!" Người đàn ông trung niên trầm mặc một lát. Giống như là thở dài! Sau đó mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, nếu đã như vậy, anh cũng không cần phải nhiều lời nữa". "Bây giờ em đã là Long soái, chức vị này đã không có cách nào tăng lên nữa!" Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nói đến Long soái, thật ra em cũng đâu có làm gì!" Người đàn ông trung niên cười mắng một tiếng: "Cho nên? Em còn biết thân phận của mình sao?" "Những tướng sĩ của đội Thiên Cơ vẫn còn ở thành Côn Luân chờ em, em không đi huấn luyện bọn họ một chút sao?" Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ. Trong khoảng thời gian này anh đã quá bận rộn. Cho nên đã quên mất các tướng sĩ. Anh liền dứt khoát đáp ứng: "Được, hai ngày sau em sẽ đến thành Côn Luân một chuyến, tự mình huấn luyện các tướng sĩ". "Có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi!" Người đàn ông trung niên vô cùng vui vẻ. Không bao lâu sau đã dẫn thư ký Tiền rời đi. Trực tiếp tiến vào đội Thiên Cơ! "Long soái, Long soái đến rồi!" Lư Quốc Phong là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Bắc Minh.