Bóng đen kêu thảm một tiếng, đứng ở trước mặt Diệp Nam Thiên: "Lão gia, đi theo tôi đi!" Diệp Nam Thiên sững sờ: "Ông Hàn, là ông sao?" "Mạng sống của lão phu không quan trọng, hãy mau cứu Vãn Thu đi!" Hàn Bát Chỉ phun ra một ngụm máu tươi: "Lão gia, không có thời gian đâu!" Ông ta túm lấy Diệp Nam Thiên, đi đến trước mặt Diệp Uyển Thu, bắt lấy Diệp Uyển Thu đang bị thương nặng. Lão già nhà họ Dịch nhe răng cười một tiếng: "Thật đúng là có người không sợ chết, đã dám phản kháng thì hãy cùng chết đi!" Ầm! Trên người lão già bộc phát ra uy áp ngập trời. Sau đó ông ta hóa thành một tàn ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Hàn Bát Chỉ! Tung ra một quyền vào trước ngực Hàn Bát Chỉ! Hàn Bát Chỉ gào thét một tiếng: "Đờ mờ! Cho dù ông đây có phải tự bạo cũng phải kéo ông cùng chết!" Ông ta phun ra một ngụm tinh huyết! Thiêu đốt! Lão già nhà họ Dịch giật nảy cả mình: "Ông điên rồi sao?" Một Võ Thần tự bạo, cho dù là Tiên Thiên cũng sẽ bị thương! Tiểu thư còn ở nơi này, ông ta không dám mạo hiểm! Vèo! Lão già nhà họ Dịch nhanh chóng lui lại, ngăn cản trước người ở Dịch Tư Dao. Hàn Bát Chỉ cười lớn một tiếng: "Ha ha ha, ngu xuẩn, ông bị lừa rồi!" "Ông đây sẽ không tự bạo đâu!" Vèo! Hàn Bát Chỉ hóa thành một cái bóng đen, mang theo Diệp Nam Thiên và Diệp Uyển Thu chạy mất! Lão già nhà họ Dịch rít lên một tiếng: "Đậu má!" Khuôn mặt già nua vô cùng dữ tợn, dẫm chân lên nền gạch vỡ bên dưới, trong tay xuất hiện một thanh bảo đao màu đen, chém về phía phía sau lưng Hàn Bát Chỉ! Xoẹt! Đao khí đánh tới! Phập! Đao khí chém lên trên cánh tay Diệp Nam Thiên, trong nháy mắt xé rách ra!