Lăng Thi Âm bình tĩnh lại tâm trạng kích động: “Còn đan dược thần phẩm thì sao?” Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát, thản nhiên lên tiếng: “Một ngàn viên đan dược thần phẩm!” “Một ngàn viên?” Lăng Thi Âm lại bị chấn hãi: “Cậu chủ, cả Côn Luân Hư một trăm năm gần đây, đan dược thần phẩm lưu thông trên thị trường đều không quá một ngàn viên!” Cơ thể Ngô Khinh Diên run lên, nổi da gà: “Cậu chủ, cậu đừng nói đùa…” “Đan dược thánh phẩm thì sao?” Lăng Thi Âm lại hỏi. Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Một trăm viên!” Thụp! Hai đầu gối Lăng Thi Âm mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống. “Trời ơi!” Ngô Khinh Diên sợ đến gần như ngất xỉu. Hơi thở dồn dập, lồng ngừng như đè nặng một tảng đá. Ba người Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo sớm bị dọa sợ đến ngốc nghếch. Đan dược thánh phẩm, đã là thứ trong truyền thuyết rồi! Lăng Thi Âm chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu chủ, cậu chắc chắn là một trăm viên đan dược thánh phẩm chứ?” Đan dược thánh phẩm, một ngàn năm lại đây, cả Côn Luân Hư sản xuất ra. Cũng không vượt quá một trăm viên! Diệp Bắc Minh lại lấy ra một trăm viên bán đấu giá trong một lúc? Nếu người nói câu này không phải là Diệp Bắc Minh, Lăng Thi Âm sẽ chửi thề luôn! Vãi! Mẹ kiếp, ai dám tin chứ! “Đương nhiên!” Diệp Bắc Minh vẫn chỉ gật đầu. Cả Côn Luân Hư sẽ chấn động! Một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm! Một ngàn viên đan dược thần phẩm!