Đều là chiến sĩ của Long Hồn đã chết nhiều giờ! Những người này phụng mệnh canh gác nhà họ Diệp. Bởi vì ngăn cản không cho hai người Dương Tiêu và Mộ Thiên Thiên xông vào, đều bị giết sạch! Dương Tiêu đặt chén trà xuống, nhìn về hướng cửa đại sảnh: “Xem ra hắn về rồi!” Ánh mắt Mộ Thiên Thiên lóe lên! Người đàn ông mà mình phải lấy, rốt cuộc là người thế nào? Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Mộ Thiên Thiên hơi bất ngờ! Đẹp trai tuyệt đỉnh! Vượt qua cửa ải! Chỉ là trong lòng ôm hai người phụ nữ? Vậy nghĩa là sao? Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên tối sầm lại. Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Các người là ai?” Anh nhìn thấy thi thể của các tướng sĩ Long Hồn, một luồng sát ý băng lạnh ngưng tụ! Dương Tiêu cười: “Quận chúa Thiên Thiên, thú vị đấy!” “Chồng chưa cưới của cô lại ôm mỗi bên trái phải một cô”. Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên âm lạnh: “Dương Tiêu, anh câm miệng đi, chuyện của chúng tôi chưa chắc đã thành!” “Hả?” Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết thộn mặt. Lại có chuyện gì vậy? Diệp Bắc Minh cau mày: “Cái gì mà chồng chưa cưới? Tôi không quen các người!” Dương Tiêu cười ngạo mạn: “Anh không quen chúng tôi cũng không sao, chúng tôi biết anh là được”. “Anh tên là Diệp Bắc Minh, bây giờ là gia chủ nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư phải không?” “Cũng coi là thanh niên có thiên phú nhất nhà họ Diệp Côn Luân Hư, chúng tôi đã điều tra thông tin về anh, chỉ qua loa thôi, cũng khá là được!” Nghe thấy bốn chữ hoàng triều Đại Chu, ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại! Dương Tiêu tiếp tục nói: “Đây là quận chúa Mộ Thiên Thiên, quận chúa của hoàng thất Đại Chu!” “Tổ tiên nhà họ Diệp là công thần khai quốc của hoàng triều Đại Chu, vì một số nguyên nhân mà phải chịu oan khuất”.