“Nộp ra đi!” Huyết Tổ tham lam nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long, trực tiếp tóm đến! Giữa lòng bàn tay ông ta phát ra một làn sương đen, hình thành một bộ vuốt, tóm về phía kiếm Đoạn Long! Gru! Một tiếng rồng gầm, bộ móng vuốt tan vỡ, sương đen tiêu tan. Kiếm khí không hề khách sáo chém lên cổ tay của Huyết Tổ, một màn sương máu nổ tung! “A!” Huyết Tổ kêu lên, đôi mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, bản tổ đã nổi giận hoàn toàn…” Ầm! Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, giơ chân đạp lồng ngực của Huyết Tổ! Huyết Tổ bay ngược ra, đập vỡ mấy bức tượng, vô cùng nhếch nhác! Diệp Bắc Minh cất giọng thú vị: “Nói xem, ông nổi giận đến mức nào?” “Mày!” Huyết Tổ suýt tức chết. Ban đầu ông ta cảm thấy Diệp Bắc Minh chỉ là một con chuột, ông ta có thể tùy ý hành hạ! Bây giờ xem ra. Đâu phải là một con chuột, mà đúng là một con mãnh hổ, không đúng, là một con chân long! ‘Vãi! Rốt cuộc thế này là thế nào?’ ‘Sao tên súc sinh này lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ Huyết Tổ mình phải chết ở đây sao? Không được, tuyệt đối không được!’ “Mình cả đời anh minh, làm sao có thể chết ở nơi này? Chỉ đành dùng chiêu đó thôi! Cùng lắm mất một ít tinh huyết, sau này hút thêm máu mấy người bù lại!’ Trong lòng Huyết Tổ mắng một tiếng. Ra quyết định! Lấy ra mười mấy các đinh sắt dài mười mấy centimet từ trong chiếc nhẫn trữ vật, trực tiếp đâm vào trong huyệt đạo! Từ chỗ bị đinh sắt cắm vào, chảy ra lượng lớn máu tươi. Huyết Tổ bị bao trùm trong đó! “A Gru!” Khuôn mặt Huyết Tổ méo mó, dường như chịu đau đớn khủng khiếp. Tiếng da đầu bị xé nứt vang lên. “Suýt!”