Một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau: “Ông lão này, ông nói gì đấy?” Soạt! Tất cả mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái kiêu ngạo như thiên nga đi đến cùng với bảo vệ vây chặt. “Tiểu công chúa nhà họ Thẩm!” Đồng tử của các võ giả khác co lại. Sượt sượt sượt! Tất cả lùi lại. Xung quanh Vân Chi Lan lập tức trống không. Ông ta đờ người quay đầu, cảm thấy không đúng: “Tôi… tôi không nói gì!” Thẩm Linh Lung mỉm cười: “Vậy sao?” “Mọi người có nghe thấy ông lão này nói gì không?” Mấy thanh niên bên cạnh lạnh mặt : “Tiểu công chúa, lão già này vừa mới nghi ngờ cô đấy!” “Tiểu công chúa Linh Lung băng thanh ngọc khiết, tổ chức lễ trưởng thành ở cấm địa long mạch, chẳng lẽ không đúng sao?” “Mọi người đều không phản đối, lão già nhà ông sủa bậy cái gì?” Mấy thanh niên này đều là võ đế đỉnh phong! Khí tức kinh người! Khuôn mặt già của Vân Chi Lan trắng bệch, hoảng sợ cúi đầu: “Tôi thu lại lời vừa nói!” Ông ta đã quên! Nơi này là Côn Luân Hư, không phải là Long Quốc. Họa từ miệng ra! Thẩm Linh Lung mỉm cười: “Ông lão, nói nhiều cũng không tốt đâu”. “Ông tự ra tay. hay là tôi trừng phạt ông?” Vân Kiếm Bình xông ra, ngăn trước người ông lão: “Tiểu công chúa nhà họ Thẩm, tôi tình nguyện chịu phạt thay ông nội tôi!” Thẩm Linh Lung cười: “Cô? Tôi đã hỏi cô chưa?” Thẩm Linh Lung cười lạnh lùng: “Cô không nghe thấy lời tôi nói phải không? Ai ra tay thay tôi?” “Để tôi!”