Tiêu Dung Phi không phản bác. Cô ta cũng nhìn ra phẩm cấp của kiếm Đoạn Long không thấp! Chắc chắn là thần khí! Tiêu Dung Phi lại nhắc một câu: “Cậu Diệp, kiếm Đoạn Long ở trong tay cậu sẽ rất nguy hiểm”. “Nếu cần thiết, tôi đề nghị cậu xử lý nó đi”. “Có thể đổi lấy một số tài nguyên võ đạo, hoặc là dứt khoát tặng cho thế lực lớn nào đó, tìm kiếm sự che chở!” “Nếu không, khi càng ngày càng nhiều người biết trong tay cậu có một thanh thần khí, chắc chắn sẽ bất lợi với cậu!” Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn Tiêu Dung Phi: “Cảm ơn cô nhắc nhở!” “Cậu…” Nhìn dáng vẻ như chẳng có việc gì của Diệp Bắc Minh. Tiêu Dung Phi hơi tức giận! Trong lòng thầm nghĩ: ‘Tuy trẻ tuổi nhưng cũng thật tự phụ!’ ‘Nếu không phải vì nể mặt sư tỷ của cậu, tôi chẳng thèm lo cho cậu!’ ‘Thôi bỏ đi, đợi cậu té ngã là biết ngay, lời tôi nói chắc chắn không sai!’ Cô ta tức hừng hực nghiêng đầu sang một bên! Ngược lại là Tiêu Nhã Phi, chẳng mấy chốc đã cùng với Diệp Bắc Minh trò chuyện vui vẻ. Cô gái này Tùy tiện tự nhiên! Thậm chí Diệp Bắc Minh còn ra tay rộng rãi, tặng cho cô ta mấy chục viên đan dược giải độc các loại. … Bên ngoài cấm địa long mạch. Mấy chục vạn võ giả tập trung ở đây! Nhìn núi tuyết phía trước với ánh mắt rực lửa. “Hai ngàn năm trăm năm trước, độc hoàng thiên thủ tự xưng từ cấm địa long mạch đi ra, xây dựng Đường Môn vô thượng” “Hai ngàn bốn trăm năm trước…” “Hai ngàn ba trăm năm trước…”