Tiêu Dung Phi gọi Diệp Bắc Minh lại: “Cậu muốn đến cấm địa long mạch ư?” Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế”. Đôi mắt của Tiêu Dung Phi lóe lên, cười xinh đẹp: “Hay là, chúng ta đi cùng nhau đi?” Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Các cô cùng muốn đến cấm địa long mạch?” Tiêu Dung Phi cười gật đầu: “Cứ mỗi ba mươi năm, cấm địa long mạch sẽ mở ra một lần”. “Chỉ cần là võ giả đều có thể tìm kiếm may mắn, lỡ như được chọn trúng, thì có thể tiến vào trong cấm địa long mạch luyện võ!” Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Trong cấm địa long mạch còn có người ư?” Tiêu Dung Phi nghiêm trọng gật đầu: “Đúng thế!” “Nghe nói nơi này vô cùng thần bí, bên trong có chín mươi chín vị cường giả siêu cấp đáng sợ!” “Cho dù là người của Long Đường cũng không thể tiến vào trong đó!” “Cái gì?” Diệp Bắc Minh cứng đờ người: “Chín mươi chín vị cường giả thần bí?” Anh liền chửi thề một câu theo bản năng: “Vãi!” Chẳng lẽ là chín mươi chín vị sư phụ vô địch của mình? Không phải chứ! Chẳng lẽ nơi mình học năm năm, lại là cấm địa long mạch của tổ địa? Tiêu Dung Phi kỳ lạ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao thế?” “Ha ha ha…” Diệp Bắc Minh trực tiếp phá lên cười: “Không, không có gì!” “Đi thôi, chúng ta đến cấm địa long mạch!” Trong lòng vui như nở hoa! ‘Các sư phụ, mọi người đuổi đồ nhi xuống núi, còn không nói với con sư môn ở đâu!’ ‘Bây giờ con biết rồi, cấm địa long mạch này, khả năng lớn chính là ‘núi Côn Luân’ mà con học võ năm đó!’ Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại. Nhìn về hướng cấm địa long mạch! Tiêu Nhã Phi quát một tiếng: “Ra đi, Tiểu Bạch!” Một con ngựa trắng bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật. Tiêu Dung Phi cười gật đầu: “Ma thú trưởng thành rất khó thuần phục, nếu bắt đầu huấn luyện từ nhỏ”. “Ma thú sẽ coi cậu là bố mẹ!”