Bỗng nhiên. Bát trưởng lão mở miệng: “Người trẻ tuổi ơi, xin dừng tay!” Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi kinh ngạc nhìn Bát trưởng lão: “Bát trưởng lão, người làm gì thế?” Diệp Bắc Minh tối sầm: “Ông muốn cứu gã ta à?” Anh đã để ý tới đôi chị em và ông lão kia rồi. Vừa rồi bọn họ không ra tay nên anh cũng mặc kệ họ. Bát trưởng lão lắc đầu đáp: “Người trẻ tuổi à, cậu có quen biết với các cô chủ của tôi nên lão phu mới nhắc nhở cậu một câu!” “Bạch Tranh Phong là một trong chín đứa con của nhà họ Bạch, trong năm gia tộc đứng đầu đất tổ, nhà họ Bạch xếp cuối cùng!” “Nhưng một khi nhà họ Bạch nổi giận, cậu cảm thấy mình có thể chịu nổi lửa giận của bọn họ không?” “Có lẽ giết Bạch Tranh Phong sẽ giúp cậu nguôi giận!” “Nhưng sau đó đợi cậu sẽ là sự đuổi giết vô tận của nhà họ Bạch!” Bạch Thanh Phong hoàn hồn lại. Sự sợ hãi trong lòng gã ta lập tức biến mất. Ngay sau đó. Gã ta từ từ đứng lên, không nhịn được cười bảo: “Ha ha ha, đúng thế!” “Tao là một trong chín đứa con của nhà họ Bạch!” “Bố tao là người đứng đầu nhà họ Bạch, mẹ tao là con gái của thái thượng trưởng lão của Long Đường!” “Tao sợ cái quần gì chứ!” Bạch Tranh Phong chỉ vào mũi Diệp Bắc Minh nói: “Tên... ” Hai chữ “súc sinh” còn chưa kịp ra khỏi miệng. Phụt... ! Một đường kiếm khí nhanh như điện xoẹt lướt qua. Bạch Tranh Phong ôm cổ, đôi mắt ngập sự sợ hãi. Máu tươi chảy ra ào ào từ kẽ ngón tay: “Mày... ” Đầu gã ta rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất. Chỉ còn cơ thể đứng đó. Bát trưởng lão cứng họng nhìn, khóe miệng co rút: “Cậu... cậu dám giết thật à?” Giây tiếp theo. Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Dung Phi: “Cô là bạn thân của thất sư tỷ, vậy cô có biết các sư tỷ khác của tôi không?”