... Trước cảnh đó. “Á!” Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đứng đằng xa hét lên. Tiêu Dung Phi giậm chân, định lao tới thẳng chỗ đó: “Tôi mặc kệ, đây là sư đệ của bạn thân thôi, nếu cậu ta chết thì Như Khanh sẽ không bỏ qua đâu!” “Không được, cậu ta không thể chết được!” Tiêu Nhã Phi theo sát đằng sau: “Chị, để em tới giúp chị!” Bọn họ nhanh chóng lao thẳng tới chỗ đó. Bát trưởng lão hét lớn: “Cô chủ!” “Chao ôi!” Ông ta giẫm chân bám sát theo sau. ... Phụt! Diệp Bắc Minh phun máu tươi. Anh quay đầu nhìn lại thì thấy hai ông già trông như bộ xương khô. Ánh mắt bọn họ ảm đạm, khóe miệng nhếch môi cười khinh, nhìn anh như nhìn xác chết: “Súc sinh, mày vẫn chưa đủ thông minh đâu!” “Bọn tao đã điều tra tất cả thông tin của mày rồi, mày chẳng qua chỉ là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi!” Ông già trông như bộ xương khô kia làm bộ cao quý nói: “Nhà họ Bạch chúng ta dùng chút sức thôi đã giết được mày rồi!” “Biết hết à?” Thật nực cười làm sao! Bỗng nhiên. Diệp Bắc Minh nhếch miệng lộ ra cái răng nanh đã dính máu: “Phải thế không? Để tôi cho các người xem cái này nhé!” Anh đưa nắm đấm về phía hai ông lão cằn cỗi như bộ xương kia. Rồi anh mở năm ngón tay ra. Bùng... ! Một ngọn lửa nóng bừng có hình dáng một đóa hoa sen nở rộ trông rất đẹp đẽ. Cặp đồng tử của hai ông già giống bộ xương tàn kia co rút lại, hít một hơi nói: “Trời ạ, đây là thứ gì thế?” “Chạy mau!”