Tất cả mọi người chết lặng, há to miệng nhìn về phía lều trại nhà họ Kim. 18 cái lệnh bài huyền thiết! Quả thực là còn khiến người ta chấn động hơn việc giết Võ Thần trong một giây! Tiêu Nhã Phi không ngừng nuốt nước miếng: "Chị, ai mà khủng bố như vậy, lại có đến tận 18 cái lệnh bài huyền thiết!" "Cho dù là cung Tuyết Thần chúng ta cũng không thể thu thập được 18 lệnh bài huyền thiết!" Tiêu Dung Phi chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm lều trại của Diệp Bắc Minh: "Là anh ấy sao? Nếu không phải anh ấy, vậy tiếng rồng kêu vừa rồi là như thế nào" "Em nhớ trước kia lúc anh ấy giết lão già nhà họ Võ có cầm kiếm Đoạn Long trong tay, bộc phát ra một tiếng rồng gầm!" Trong đầu. Hiện lên bộ dáng của Diệp Bắc Minh. Vô cùng rõ ràng! Ầm vang! Đột nhiên. Phía cuối sơn cốc vang lên một tiếng nổ giống như có động đất. Bụi mù đầy trời, một long môn vô cùng to lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người. Phía sau long môn là một trăm bậc thang! Đi đến đất tổ của Côn Lôn Hư! Một giọng nói uy nghiêm truyền đến: "Cánh cửa đến đất tổ của Côn Lôn Hư đã mở, mọi người hãy nhanh chóng đến tập hợp!" Một lão già có dáng người cao lớn xuất hiện. Ông ta đi ra từ trong đất tổ Côn Lôn Hư, bên trong sơn cốc lập tức an tĩnh lại. Lúc mọi người nhìn về hướng lão già kia chỉ có một loại cảm giác. Người này sâu không lường được giống như một vực thẳm! Lão già đứng ở cuối 100 bậc thang, ánh mắt giống như chim ưng nhìn mọi người: "Lão phu tên là Hoàng Phủ Nguyên, hôm nay chủ trì mở ra thang Long Môn". "Dưới 200 tuổi, mỗi người nộp mười ngàn đồng!" Xung quanh lặng ngắt như tờ! Tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe. Sợ lỡ mất một chữ. Hoàng Phủ Nguyên hét lớn một tiếng: "Bây giờ, bắt đầu!"