Kim Minh lại từ trong lều nhà họ Kim ra: “Đấu giá miếng lệnh bài huyền thiết thứ bảy, giá khởi điểm quen thuộc vẫn là 300 ngàn khối nguyên!” “Phụt…” Mọi người trong sơn cốc muốn hộc máu. Rốt cuộc nhà họ Kim có bao nhiêu miếng lệnh bài huyền thiết? Có nhầm hay không vậy!!! “Quá dọa người!” “Mẹ ơi, mình đang nằm mơ đúng không?” Có vài võ giả lập tức bị dọa sợ bật khóc! Điều mọi người không chú ý đến là ở nơi cao trên sơn cốc. Hai nhóm người gần như cùng đến! Một tốp người tay áo tung bay, trang phục cổ trang trắng như tuyết! Hầu như là phụ nữ! Một tốp khác thì tóc vàng mắt xanh, vóc người thon dài. Đầu ngẩng cao! Biểu tình ngạo mạn! Ăn mặc theo lối quý tộc châu Âu từ mấy thế kỷ trước! Chính là người của cung Tuyết Thần và điện kỵ sĩ Thánh Long. Tiêu Nhã Phi chỉ xuống dưới, mặt đẹp khiếp sợ: “Chị, chị nhìn thấy chưa? Có người đang đấu giá lệnh bài huyền thiết!” “Đã là cái thứ bảy, hắn lấy đâu ra nhiều lệnh bài huyền thiết như vậy?” Tiêu Dung Phi cau mày: “Chị thấy rồi!” Một người đàn ông da trắng của điện kỵ sĩ Thánh Long nhìn xuống dưới: “Ha ha, thú vị, nhiều lệnh bài huyền thiết như vậy!” Đột nhiên. Trong đám người ở sơn cốc truyền đến giọng nói già nua: “Nhiều lệnh bài huyền thiết vậy, giả sao?”“Lão phu không tin, chỉ là một nhà họ Kim hạng ba mà lại có nhiều lệnh bài huyền thiết như vậy!” “Tên nhãi nào trong lều lăn qua đây cho lão phu, bớt giả thần giả quỷ đi!” Một lão già đẩy đám người! Một thái thượng trưởng lão Võ Thần sơ kỳ. Người này chắp hai tay sau lưng, con ngươi lạnh lùng, không chút khách khí đi tới trước mặt Kim Minh, cướp miếng lệnh bài huyền thiết trong tay ông ta!”