“Ha ha ha!” Toàn bộ các võ giả khác trong viện đều phá lên cười. Bầu không khí bớt căng thẳng hơn rất nhiều. “Căng thẳng quá rồi!” “Thực lực của Diệp Bắc Phong rất khủng bố, nhưng chủ yếu là thanh kiếm đó!” “Không có thần khí đó, mười ba tiền bối võ thần cùng ra tay, Diệp Bắc Phong chẳng là cái gì hết!” Mấy cường giả võ đế bật cười. Đột nhiên. Một giọng nói vang lên: “Chẳng may Diệp Bắc Phong xông đến nơi này thì làm thế nào?” “Xông đến nơi này, làm sao có thể!” Tên mập đó lắc đầu, thớ thịt béo trên mặt dồn lại với nhau: “Diệp Bắc Phong đó cũng không phải là thần, làm sao biết được hôm nay liên minh Đồ Thần muốn giết hắn?” “Cho dù hắn biết, làm sao có thể đến chỗ chúng ta chứ!” Võ đế khác kinh sợ nhìn tên mập! Đồng tử co mạnh lại! Hàm răng va vào nhau lập cập! “Ấy, các người nhìn tôi làm gì, mặt tôi có thứ gì sao?” Tên mập cau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ. Liền sau đó. Tên mập cảm thấy không đúng! Những người này không phải đang nhìn mình, mà nhìn vị trí sau lưng mình. Quay đầu theo bản năng! Đồng tử co mạnh lại, trong đôi mắt đầy máu: “Mày! Sát thần Diệp Bắc Phong …” Trái tim sợ đến gần như nổ tung! Vãi! Sát thần. Diệp Bắc Phong đến thật? Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười nói: “Không ngờ phải không, tao đến thật đây”. Xoẹt! Chém ra một đường kiếm khí màu đỏ máu!