Để lại một câu nói. Sau đó xoay người rời đi! Tiêu Dung Phi hét lớn về phía bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Cậu đi đâu vậy?” Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất không còn chút bóng dáng. Con ngươi Tiêu Dung Phi lóe lóe, cũng trực tiếp ra khỏi khe núi. … Thành Côn Luân. Trụ sở chính của thương hội nhà họ Ngô. Ngô Khinh Diên vừa mới chủ trì sàn đấu giá xong, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Chiếc áo gile màu đen trượt xuống khỏi bả vai như ngọc. Cả người cô ta ngã nhào xuống ghế sô pha, phun ra một hơi khí đục: “Haiz!” “Nhiệm vụ của hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành xong rồi”. “Một trăm mười viên đan dược cấp bậc thiên phẩm của ngài Diệp, mỗi lần chỉ lấy ra năm viên”. “Vậy là đã có thể thu hút cả chục nghìn khách hàng, nếu như lại có thêm một trăm viên nữa thì tốt rồi!” Bỗng nhiên. Một giọng nói lờ mờ truyền tới: “Đan dược của tôi được ưa chuộng tới vậy hả?” “A!” Soạt! Ngô Khinh Diên đột ngột bật ngồi dậy, từ trên ghế sô pha nhảy cẫng lên. Sợ hãi nhìn về một hướng khác! Chỉ thấy bên trong căn phòng không biết từ khi nào lại có thêm sự hiện diện của một người đàn ông trẻ tuổi. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đó, đôi mắt xinh đẹp của Ngô Khinh Diên thoáng co rụt lại: “Ngài Diệp, ngài… Sao ngài lại đến đây?” Cô ta biết sớm muộn gì cũng phải gặp mặt Diệp Bắc Minh. Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ rằng nhanh như vậy đã phải gặp anh rồi! Đây chính là tên đàn ông đáng sợ đã tiêu diệt đế quốc Thanh Long, giết chết người tu võ ở cảnh giới võ thần đó! Ngạc nhiên! Kích động! Phấn chấn! Ngô Khinh Diên vội