Soạt! Anh sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm, giữ lại hơi thở của Y Thượng Khôn. Rồi cho ông ta uống mấy viên đan dược! Đồng tử của mọi người co lại, là đan dược thiên phẩm có bốn đường vân đan. Liền sau đó. Diệp Bắc Minh nhìn thấy ba thi thể không đầu của Phần Thiên Tông, liền cau mày: “Đã có chuyện gì?” Trong đôi mắt to xinh đẹp của Y Nam Tương, nước mắt ào ào trào ra: “Chính lão già đó, là ông ta đã giết ba vị trưởng lão!” “Sáu mươi năm trước, cũng chính những người này vì một món bảo bối mà đến cướp đoạt Phần Thiên Tông!” “Hôm nay, sau sáu mươi năm họ lại đến!” “Anh Diệp, bọn họ… chính là bọn họ!” Y Nam Tương khóc rất thương tâm. Sắc mặt của Diệp Bắc Minh rất khó coi! Tuy. Anh không phải là người của Phần Thiên Tông, nhưng có thể hiểu được cơn lửa giận của Y Nam Tương. Hai mươi ba năm trước, có một đám thế lực Côn Luân Hư vì bảo bối, đã truy sát mẹ của anh! Đúng là giống y hoàn cảnh của anh! Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Bá Thông: “Là ông đã giết họ?” Khuôn mặt già của Vương Bá Thông tái nhợt, mồ hôi không ngừng tuôn rơi. Nhưng có bao nhiêu võ giả đang nhìn, nếu ông ta hèn nhát, sau này làm sao còn có chỗ đứng ở Côn Luân Hư? “Hừ!” Vương Bá Thông lạnh lùng hừ một tiếng: “Tao giết đấy thì thế nào? Diệp Bắc Phong, tao là người của cung Hạo Miểu…” Đồng tử của Vương Bá Thông co lại điên cuồng, vốn không kịp phản ứng. Cái đầu bị đập vỡ vụn như quả dưa hấu. “Đây… suýt!”