Với tốc độ khủng khiếp như vậy, anh quả thực như là quay đầu trong chớp mắt. Một tay của anh chộp vào nắm đấm của ông ta, tay khác bắt lấy bả vai ông ta. Anh đột nhiên dùng sức, chia thành hai! Xoẹt! Tiếng máu thịt bị xé rách truyền đến, khiến da đầu người ta tê dại! Một người Võ Thần sơ kỳ mạnh mẽ lại bị Diệp Bắc Minh thô bạo xé làm đôi! Chia thành hai nửa như tờ giấy! "Ông Khâu! Không!" Ba người còn lại không nhịn được mà quát to một tiếng, con ngươi tràn ngập tơ máu. "Ừng ực!" Mạnh bạo nuốt nước miếng! "Đây là võ kỹ gì?" "Đù!" Ba người còn lại hoàn toàn ngây dại, dù bọn họ có là Võ Thần cũng chưa từng gặp được phương thức chiến đấu như vậy! "Tên điên, con mẹ nó tên kia chắc chắn là kẻ điên!" Trong lòng ba tên Võ Thần còn lại sinh ra sợ hãi vô tận! Bọn họ soạt soạt soạt lui lại! Danh tiếng sát thần! Hoàn toàn không phải đùa giỡn. Kẻ này có thể xứng với hai chữ sát thần. Ba người nhìn thoáng qua nhau. Một giây sau. Vèo! Vèo! Vèo! Bọn họ không hề do dự, đồng loạt lao ra khỏi nhà họ Diệp! Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh vang lên: "Giờ mới muốn chạy, chúng mày không cảm thấy quá muộn sao?" Thịch! Dậm chân một cái, nền gạch đá dưới chân nứt ra, lõm xuống.