Diệp Uyển Thu nhấc tay. Từ bên trong nhẫn chứa vật rơi ra một vài món đồ chơi như con ngựa gỗ, kiếm gỗ các loại. Vừa nhìn đã thấy là chuẩn bị riêng cho con trai. Bên trên còn khắc tên của Diệp Bắc Minh! Diệp Uyển Thu nhẹ chậc lưỡi: “Anh Minh, thật xin lỗi, có vài món đồ chơi bị em chơi ké hư mất rồi”. Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, những vật này đã có chút niên đại rồi rồi, ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi năm”. “Hẳn không phải là giả”. Đáy lòng Diệp Bắc Minh thoáng động đậy. Diệp Nam Thiên khẽ mỉm cười: “Chuyện đều đã qua, Minh nhi quay về là tốt rồi”. Nét mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Nếu đã vậy thì cha của tôi là ai?” “Tại sao mẹ tôi lại bị học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu và đế quốc Thanh Long đuổi giết?” Diệp Nam Thiên thở dài một hơi: “Mẹ của con có thiên phú rất khủng khiếp, là người duy nhất có thể xuyên qua rừng rậm ma thú, hơn nữa lại còn quay lại an toàn trong mấy trăm năm trở lại đây”. “Trên người con bé ấy”. “Có vô vàn bí mật!” “Đám người thuộc học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu và đế quốc Thanh Long muốn tìm hiểu bí mật ở trên người mẹ con, lại càng muốn biết võ kỹ mà con bé tu luyện!” “Mẹ con rời khỏi nhà họ Diệp, phần vì muốn bảo vệ nhà họ Diệp, nhưng hơn hết là để bảo vệ con đó!” Nói đến đây. Diệp Nam Thiên xúc động! Phụt! Đột nhiên, trái tim bởi vì quá mức kích động mà rạn nứt, phun ra một ngụm máu đen như mực! “Ông cụ!” “Bố!” “Ông nội!” Người nhà họ Diệp loạn thành một nồi cháo heo, tất cả ai nấy đều xông lên phía trước đỡ lấy Diệp Nam Thiên. Diệp Bắc Minh cũng hét lớn một tiếng: “Ông ngoại!” Anh tách đám người ra, đi đến bên cạnh Diệp Nam Thiên, khuôn mặt tràn ngập áy náy: “Thật xin lỗi, ông ngoại, con chưa làm rõ sự thật mà đã oán hận nhà họ Diệp”. “Hì hì, được rồi, đàn ông nhà họ Diệp chúng ta không để ý mấy việc lặt vặt”. Diệp Thanh Dương cười một tiếng thật bỉ ổi: “Sau này lại cưới vài cô vợ, giúp nhà họ Diệp có thêm mấy đứa nhóc trắng trẻo mập mạp thì cậu tha thứ cho cháu!”