Hoàn toàn không chịu nổi lực lượng sau bùng nổ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục! Gân mạch toàn thân và đan điền nát bươm dưới một quyền này! Bảo đao trong tay ông ta rơi trên mặt đất, nắm đấm mất đi sức mạnh. Cả người ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất như một con chó chết! Một quyền! Chỉ duy nhất một quyền mà thôi, thế mà phế đi một Võ Đế đỉnh phong như ông ta? Đôi mắt Từ Chiến như muốn nứt ra, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Mày... Vừa rồi mày điều động chân nguyên?" "Không có khả năng! Sao mày có thể có được chân nguyên?" "Trên Võ Thần mới có thể ngưng tụ chân nguyên, mày mới ở cảnh giới Võ Tôn thôi!" "Sao mày có chân nguyên được?" Diệp Bắc Minh dẫm một chân lên đầu Từ Chiến, lạnh lẽo nhìn ông ta: "Không nên tôn thờ sự dốt nát của mình, cho rằng chuyện này không thể". "Mang theo đội quân trăm ngàn người của mày xuống chỗ Diêm Vương điểm danh đi!" "Báo tên Diệp Bắc Minh tao, đầu thai không cần xếp hàng!" Từ Chiến nghe đến đây, con ngươi kịch liệt co rút: "Diệp Bắc Minh? Mày không phải tên là Diệp Bắc Phong!" "Chờ một chút... Diệp Bắc Minh, tên này, quả nhiên mày đến từ giới phàm tục!" Ông ta tức giận gầm lên: "Diệp Bắc Minh, mày dám giết tao, đế quốc Thanh Long sẽ không bỏ qua cho mày!" "Chẳng lẽ giới phàm tục chúng mày muốn diệt vong sao?" Ông ta sắp chết đến nơi. Còn dám uy hiếp! Còn dám ngạo mạn! Mắt vẫn còn cao hơn đỉnh đầu! Đôi mắt Diệp Bắc Minh kết băng: "Một đại tướng quân mà thôi, mày tính thứ gì?" "Dù có là Hoàng đế đế quốc Thanh Long chúng mày, tao cũng giết không tha!" Từ Chiến bị dọa đến run lẩy bẩy, linh hồn như bị dọa đến thoát xác: "Mày... Mày sao dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế?" Diệp Bắc Minh duỗi tay. Phụt! Đầu đại tướng quân đế quốc Thanh Long, Từ Chiến, lăn từ trên sườn núi xuống. Vèo!