Mười chiến tướng xuất hiện ở trước người Diệp Bắc Minh: "Đừng nói nhảm cùng tên này, toàn lực giết chết kẻ này!" "Giết!" Mười vị chiến tướng Võ Đế trung kỳ liên hợp, Võ Đế đỉnh phong tới đều phải ngậm bồ hòn. Diệp Bắc Minh nhe răng cười: "Tới thật đúng lúc, chúng mày... chết đi!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục động thủ, ngưng tụ một phần mười chân nguyên Diệp Bắc Minh! Nổ tung ầm ầm! Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, phạm vi một trăm mét xung quanh hóa thành đất khô cằn nhuốm màu đỏ của máu! Mười chiến tướng thế mà bốc hơi. Ngay cả bãi máu cũng không lưu lại! "A!" Các tướng sĩ còn sống mặt xám mày tro, rất nhiều bị dọa đến trực tiếp quỳ trên mặt đất. Bọn họ hoàn toàn mất tinh thần, tuyệt vọng chờ đợi Tử thần thu hoạch tính mạng. Tử vong là kết cục duy nhất của bọn họ! ... Cảnh tượng trước mắt như đang nằm mơ! "Một mình Diệp Bắc Phong giết vào trong đội quân trăm ngàn người?" "Trời ạ! Đây là bộ đội của đại tướng quân Từ Chiến đế quốc Thanh Long! "Một người đơn độc đối kháng với một trăm ngàn quân đội? Còn gần như giết hết toàn bộ đội quân trăm ngàn người đó?""Sát thần giận dữ, thây phơi trăm ngàn!" "Sát thần! Cậu ta thật sự là sát thần!" Giờ phút này. Vô số người bàng hoàng! Ai nấy đều cảm thấy máu như ngừng chảy, hô hấp tạm dừng. Nếu như lúc Diệp Bắc Minh giết Thái tử đế quốc Thanh Long Tô Lăng Vân khiến địa bàn Côn Luân biết đến cái tên sát thần Diệp Bắc Phong. Thì trận chiến ngày hôm nay, uy danh của sát thần Diệp Bắc Phong chắc chắn sẽ thổi quét toàn bộ địa bàn Côn Luân! "Chính là cậu ta!!!" Y Nam Tương kinh ngạc: "Bố, sao vậy ạ?"