Một người mặc vest đen kiểu Tây hút một điếu xì gà. Nhả khói nghi ngút! Một người còn lại đứng chắp hai tay sau lưng, thực vật xung quanh đều có thể cảm nhận được sát ý khủng bố bùng phát ra trên người ông ta! Dưới lòng bàn chân ngưng kết một lớp băng hàn! Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hai người này. Chính là hai sư phụ của anh. Cha đỡ đầu! Vua tàn sát! Cha đỡ đầu nhẹ nhàng cười nói: “Vua tàn sát, cậu nhóc này hoàn toàn kế thừa được con đường tàn sát của ông đấy!” Vua tàn sát cười vui vẻ: “Tre già măng mọc!” “Bắc Minh có thành tựu như vậy, cũng coi như chúng ta đã hoàn thành lời hứa rồi phải không?” Cha đỡ đầu dừng một chút, khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa hoàn toàn!” “Chúng ta phải chứng kiến cậu ta trưởng thành hoàn toàn mới thôi!” “Với thực lực hiện giờ của cậu ta, Côn Luân Hư vẫn có người có thể uy hiếp được cậu ta!” Vua tàn sát nhếch miệng cười: “Tôi xem ai dám? Thần cản giết thần, phật cản diệt phật!” … Thông tin nhà họ Phương bị diệt môn được truyền đi với tốc độ nhanh nhất. Thành Côn Luân Thương hội nhà họ Ngô. Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên đang nghĩ, Phương Ngọc Lâu chết ở thương hội nhà họ Ngô, bọn họ phải ăn nói thế nào với nhà họ Phương. Đột nhiên. Một người giúp việc vội vàng xông vào, sắc mặt tái nhợt: “Ông sáu, cô chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!” “Có chuyện gì?” Ngô Tố Hải cau mày. Ngô Khinh Diên ôm chặt cái miệng nhỏ, cơ thể run lên, không cho mình kêu ra tiếng.