So sánh với thời đại học, quả thật cô ấy như biến thành một người khác vậy. Đôi mắt trong suốt động lòng người giống như một đôi bảo thạch đen nhánh. Đôi môi đỏ mọng mềm mại, cái mũi nhỏ bởi vì kích động mà run run, nụ cười khẽ đáng yêu. Điểm cuối của mái tóc dài mềm mại là cặp mông tròn trịa. Ngón chân trắng nõn sáng bóng như mười quả vải vừa bóc vỏ. Cô gái này đúng là Chu Nhược Giai. Cô không thể rời khỏi Thần Nữ Phong, cho nên chỉ có thể nhờ Mộc Tuyết Tình! Mộc Tuyết Tình khẽ lắc đầu: "Làm sao tôi có thời gian đi hỏi thăm Diệp Bắc Minh gì chứ, nhưng mà... ” Chu Nhược Giai mở to đôi mắt đẹp: "Nhưng mà cái gì?" Mộc Tuyết Tình trả lời: "Nhưng mà tôi đã thấy một người đàn ông tên là Diệp Bắc Phong, anh ta tự xưng là sát thần”. "Anh ta đã làm một chuyện kinh thiên động địa ở bên ngoài!" "Hả?" Nghe được ba chữ Diệp Bắc Phong. Chu Nhược Giai lập tức biết đây là Diệp Bắc Minh! Cô lập tức hỏi: "Chuyện lớn gì?" Mộc Tuyết Tình nhìn Chu Nhược Giai một cái thật sâu: "Diệp Bắc Phong đã giết thái tử của đế quốc Thanh Long!" "Cái gì?" Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai chấn động: "Thái tử đế quốc Thanh Long bị anh Bắc Minh giết?" "Trời đất ơi!" Cô há to cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ ngây thơ đáng yêu. Chu Nhược Giai vô cùng xinh đẹp. Khí chất của người tu võ vốn đã vượt xa người thường. Trên người Chu Nhược Giai lại còn có thêm một vẻ đẹp siêu nhiên! Cho dù là dáng vẻ kinh ngạc của cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp. Mộc Tuyết Tình có chút ghen tị : "Nhược Dư, tôi nói là Diệp Bắc Phong, không phải Diệp Bắc Minh”. Chu Nhược Giai lập tức nói: "Tôi không nghe nhầm, Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh!" "Anh Bắc Phong là anh trai của anh Bắc Minh, nhưng mà bây giờ anh Bắc Phong đã qua đời”.