Là một con trăn khổng lồ màu trắng! Toàn thân trắng tuyết, còn thô to hơn cáu bồn bước. Đôi mắt của nó lạnh như băng, nhìn chằm chằm hai người Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử. “Nhược Tuyết, chạy đi!” Hầu Tử quát một tiếng, hai người quay người bỏ chạy ra ngoài vòng rừng rậm Âm Ảnh. Đám người cung Xã Tắc chặn phía trước. Roạt! Chu Tần không hề khách sáo, điên cuồng chém ra một kiếm. Một cái cây cao chọc trời đổ rạp theo, chặn đường tháo chạy của hai người! Hơn nữa, sóng khí khủng bố hất hai người bay ra xa! “Ha ha ha!” Chu Tần điên cuồng cười dữ tợn: “Đồ đê tiện, cầu xin tôi đi!” “Đồ đê tiện, cô cầu xin tôi đi!” “Chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, nịnh nọt lấy lòng, tôi sẽ tha cho cô!” Hạ Nhược Tuyết cắn răng, bò đứng lên không nói một lời. Hầu Tử cũng cầm con dao găm, cũng chẳng có ý quay đầu nhìn Chu Tần một cái. Thái độ của hai người khiến Chu Tần càng cuồng bạo! Lửa giận ngút trời: “Vậy các người đi chết đi!” Con trăn dữ tợn động đậy, cuộn thành vòng tròn. Bao vây Hầu Tử và Hạ Nhược Tuyết ở giữa. Há to cái miệng to như bồn máu định đến ăn thịt. Đột nhiên. Ầm ầm! Một luồng kiếm khí màu đỏ máu từ trên trời giáng xuống, con trăn bị chém chết ngay tại chỗ. Hóa thành sương máu! “Việc này…” Đồng tử của tất cả người cung Xã Tắc đều co mạnh lại. Ngẩng đầu nhìn trời theo bản năng. Liền sau đó. Phập! Một bóng người đáp xuống, đứng trước hai người, thở nhẹ nhõm. “Bắc Minh!” Hạ Nhược Tuyết lao vào trong lòng Diệp Bắc Minh, bám trên người anh giống như bạch tuộc. Chỉ hận cơ thể của mình không nhét được vào trong người Diệp Bắc Minh! Chu Tần tức đến toàn thân run lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh! Kẻ này? Chính là kẻ đã phá cơ thể Hạ Nhược Tuyết? Lúc này.