Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cái đồng hồ này cô lấy ở đâu?” Đồng hồ đeo tay nữ Cartier của giới phàm tục. Đó là đồ của Chu Nhược Giai, sao nó lại ở trong tay cô gái này? Ánh mắt Mộc Tuyết Tình tràn đầy lửa giận: “Liên quan gì đến anh?” “Không nói? Vậy cô đi chết đi!” Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chém về phía cái cổ trắng ngần của Mộc Tuyết Tình! Vãi! Nhẫn tâm phá hoa? Vãi! Các võ giả có mặt ở đó đều sắp phát điên. Cô ta là Mộc Tuyết Tình đó! Báu vật hàng đầu, đại mỹ nữ tuyệt thế đứng thứ ba bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư! Vậy mà nói giết là giết! Quá phí rồi đấy! “A!” Hai chân Mộc Tuyết Tình run rẩy, khép chặt vào nhau, suýt ngã: “Là sư muội của tôi tặng cho tôi!” Kiếm Đoạn Long dừng ở vị trí cách cái cổ của Mộc Tuyết Tình một milimet, nếu tiến thêm một bước, đầu của cô ta sẽ rơi xuống đất! Cô ta không dám động đậy! Thực sự không dám! Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Mộc Tuyết Tình: “Cô ấy tặng cho cô?” Anh chậm rãi thu kiếm Đoạn Long. “Đúng thế”. Mộc Tuyết Tình hồn rơi phách lạc, cô ta dựa vào nhan sắc, trước nay chưa từng gặp bất lợi. Có chút sợ hãi! Có run rẩy! Còn có chút… hưng phấn!