Cái tên của Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ truyền khắp cả Côn Luân Hư! Cách cách cách! Diệp Bắc Minh đi đến, cúi nhìn Tô Lăng Vân, lạnh giọng nói: “Đến lượt mày rồi”. “Mày muốn giết tao? Mày dám giết tao!” Tô Lăng Vân sững sờ, cả người ngây ngốc: “Diệp Bắc Minh, mày đang đùa phải không?” Diệp Bắc Minh giơ chân! Trong đồng tử của Tô Lăng Vân phản chiếu đế giày của Diệp Bắc Minh, quát lớn: “Vãi! Mày tưởng tao sợ hả?” “Tao là thái tử của đế quốc Thanh Long!” “Hoàng đế tương lai của đế quốc Thanh Long, mày dám giết tao?” “Mày từng nghĩ đến giết tao sẽ có hậu quả gì chưa?” “Mẹ kiếp, mày dám giết…” Phập! Dẫm xuống. Dứt khoát nhanh gọn! Giọng nói đột ngột im bặt. Cái đầu của Tô Lăng Vân nát bét như quả dưa hấu! Thời gian dường như dừng lại. Tất cả mọi người đều im lặng! Há to cái miệng, giống như bị câm, không thốt ra được một lời! Một lát sau. Lôi Bằng không nhịn được run cầm cập: “Tên nhóc này còn cuồng ngạo hơn tôi hàng ngàn lần!” Mục Thừa kinh sợ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh! ‘Vãi thật! Vậy mà hắn đã giết Tô Lăng Vân?’ ‘Làm sao hắn dám chứ? Vãi! Mẹ nó!’ Văn Nhân Mộc Nguyệt như nằm mơ, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Có thể nói ở đây, ngoại trừ Liễu Như Khanh, cô ta là người duy nhất biết thân phận thực sự của Diệp Bắc Minh!