Dương Huyên Hách mặt lạnh, anh ta không thích Diệp Bắc Minh! Anh ta cho rằng Diệp Bắc Minh quá giả bộ! Dư Thiên Long ở bên cạnh cũng không nhịn được nhướn mày: “Cậu là Diệp Bắc Minh?” “Là tôi”. Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vì vậy, rốt cuộc các người có việc gì?” Dư Thiên Long cũng ngây người, bị thái độ này của Diệp Bắc Minh làm cho quá tức giận. Ông ta nín nhịn lửa giận, lấy ra một tờ giấy ủy nhiệm: “Diệp Bắc Minh, đây là giấy ủy nhiệm của Long Hồn, bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là một thành viên của bộ đội đặc chủng Long Hồn”. “Tôi là cấp trên của cậu, cậu qua ký tên, giấy ủy nhiệm này…” Ba chữ ‘có hiệu lực’ Dư Thiên Long còn chưa kịp nói ra. Diệp Bắc Minh trực tiếp phun ra ba chữ: “Không hứng thú!” Xoay người, vào cửa, biến mất. Làm liền một mạch! Chỉ còn lại ba người Dư Thiên Long, Dương Huyên Hách, Đường Văn Quân đứng nguyên tại chỗ, há hốc mồm. Ngoài cửa lớn phủ Diệp, một trận gió lạnh thổi qua. Cực kỳ vắng lặng! Dư Thiên Long đứng tại chỗ, gương mặt già nua đen như mực, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Ông ta là tướng quân Long Hồn, đích thân đến cửa thu nhận một đội viên bình thường! Đối phương… lại từ chối? Nếu nói ra, nhất định sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo! “Chú Dư, tên Diệp Bắc Minh này quá giả bộ!”, mặt đẹp của Đường Văn Quân lộ vẻ tức giận đến xanh mét. Dương Huyên Hách cười nhạt: “Hắn có thể vẫn chưa biết, Long Hồn là tồn tại gì!” “Thái độ đối với chú Dư đúng là không biết sống chết!” Dương Huyên Hách rất cơ mưu. Đặc biệt phóng đại thái độ Diệp Bắc Minh lên mức cao. Hóa thành sự khinh thường với Dư Thiên Long! Cứ như vậy, lửa giận trong lòng Dư Thiên Long nhất định sẽ càng sôi sùng sục. Đổ thêm dầu vào lửa! “Diệp Bắc Minh? Ha ha, cái tên này tôi nhớ rồi!” Xe Jeep nhanh chóng rời đi một cách chật vật, biến mất ở trong màn đêm. Thẩm Hạc đứng trong vườn hoa chờ Diệp Bắc Minh.