Ba tháng… vãi! Đúng là nghịch thiên! “Đúng thế!” Khuôn mặt Thất Thúc Công đỏ bừng: “Cho dù ném thanh niên yêu nghiệt nhất cung Xã Tắc đến giới phàm tục!” “Trong ba tháng, hắn có thể đứng trên đỉnh của Long Quốc không?” Tất cả người nhà họ Hạ đều trầm mặc. Câu trả lời rất rõ ràng, không thể! Thất Thúc Công nhìn mẹ Hạ: “Cô ấy à, nhìn nhầm người rồi”. “Diệp Bắc Minh mới là chân long, không hề kém hơn truyền nhân của bất kỳ thế lực Côn Luân Hư nào!” “Cậu ta không phải người tầm thường!” Vẻ mặt của mẹ Hạ kỳ dị: “Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm thật sao?” Liền sau đó. Liền sau đó. Ánh mắt của mẹ Hạ kiên định hẳn: “Tuyệt đối không thể nào, cung Xã Tắc mới là lựa chọn tốt nhất của Nhược Tuyết”. “Cho dù làm thị nữ cho công tử Chu Tần, cũng chắc chắn tốt hơn ngàn lần so với làm người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!” … Cung Xã Tắc, Côn Luân Hư. Hầu Tử vừa từ võ trường định quay về ký túc đệ tử. Một bóng hình thu hút sự chú ý của anh ta. “Nhược Tuyết!” Hầu Tử gọi lớn. Trực tiếp đuổi theo. Hạ Nhược Tuyết dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Hầu Tử, anh… sao anh lại ở cung Xã Tắc?” “He he!” Hầu Tử cười đắc ý: “Bây giờ tôi là đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc, mấy ngày ngắn ngủi, đã là võ giả cấp Huyền rồi!” Hạ Nhược Tuyết cười nói: “Hầu Tử, chúc mừng anh!” Đệ tử ngoại môn khác hùa theo: “Vương Khinh Hậu, anh quen thị nữ nội môn à?” Hầu Tử trừng mắt với đệ tử ngoại môn khác. Anh ta tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là người phụ nữ của người anh em của tôi!”