“Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, người hầu đã thấy không ổn nên tất cả đã trốn vào trong mật đạo của phủ Diệp”. “Mật đạo đó là do vua Giang Nam cho người chế tạo”. Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu. Người hầu của thập sư tỷ thì chắc chắn khả năng né tránh nguy hiểm cũng thuộc hạng thượng thừa! “Diệp Bắc Minh!” Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói hùng hồn. Khỏi cần quay đầu lại cũng biết, ngoài Tôn Thiến ra thì còn ai vào đây? Cô gái ngực to não nhỏ thở hồng hộc đi tới. Thẩm Hạc mỉm cười: “Cậu Diệp, tôi đi trước nhé”. Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nhìn Tôn Thiến: “Cô Tôn, chuyện gì thế?” “Cô Tôn? Ha ha, anh tưởng anh gọi tôi là cô, cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha cho anh hả?", Tôn Thiến đi tới, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh. Mũi gần như dán chặt vào mặt Diệp Bắc Minh! Làn gió thơm ngát ập tới! “Anh đã có vợ chưa cưới rồi mà còn… Còn muốn ngủ với Nhược Tuyết ư?” “Nếu không phải Nhược Tuyết hiền, cố giấu không nói cho vợ chưa cưới của anh”. “Thì bây giờ anh đã thân bại danh liệt rồi”, Tôn Thiến vô cùng căm tức. “Tốt nhất anh nên cho Nhược Tuyết một câu trả lời thuyết phục, Chu Nhược Giai cũng là một cô gái tốt! Sao anh lại cặn bã đến thế nhỉ? Một lần làm tổn thương cả hai cô gái!”, Tôn Thiến tức giận đến mức dậm chân. “Tôi cho anh một cơ hội, bản thân anh mau giải quyết chuyện này đi”. “Nếu không tôi sẽ cho anh biết mặt đấy!”, Tôn Thiến thở phì phì rời đi. Diệp Bắc Minh thở dài. Hơi khó xử rồi! Chu Nhược Giai là vợ chưa cưới của anh. Hạ Nhược Tuyết lại ngủ với anh. Tuy cả hai không làm gì mang tính quyết định, nhưng cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm được? Diệp Bắc Minh muốn hỏi thử mọi người xem, anh nên làm thế nào mới tốt?Một bữa cơm tối vui vẻ hòa thuận. Diệp Bắc Minh lâu rồi chưa ăn một bữa cơm như vậy. Mấy cô gái ở cùng nhau rất hòa hợp. Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ muốn biết rõ mẹ mình là ai? Có phải thật sự là Diệp Minh Viễn hạ lệnh giết mình? “Chiến thư?” Diệp Bắc Minh nhướn mày.