Thi thể đầy đất! Máu chảy thành sông! Trong không khí tràn ngập mùi máu, đám người tu võ đứng xa xa xem cuộc chiến đều run rẩy. Nửa giờ sau, toàn bộ người tu võ của gia tộc cổ võ đều đã bị giết hết. ... Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau. Mùi máu tươi nồng đậm vẫn kinh khủng như trước, mãi không tiêu tan! Thi thể ở trên đường đã bị những người tu võ khác dọn dẹp sạch. Vô số người dùng nước cọ rửa mặt đất. Một lần lại một lần! Nhưng vẫn không thể che dấu mùi máu tươi khủng bố kia. Trong Vạn Bảo Lâu. Diệp Bắc Minh đang chữa trị cho đám người bị thương. Anh đưa tay ra truyền đam dược cực phẩm xuống để mọi người chữa thương. Một cánh tay của Vạn Lăng Phong hoàn toàn biến mất. Đường Thiên Ngạo mù một con mắt. Lâm Thương Hải trúng hơn mười đao, hấp hối, suýt nữa thì chảy cạn máu. Lăng Thi Âm bị nội thương! Diệp Bắc Minh đều chữa trị lần lượt cho bọn họ. "Lăng Phong, ông yên tâm, tôi sẽ tìm được thuốc nối liền tay chân gãy!”, Diệp Bắc Minh mở miệng. Vạn Lăng Phong sang sảng cười: "Ha ha ha, có thể kề vai chiến đấu với thiếu chủ, cho dù có chết cũng đáng !" Diệp Bắc Minh nhìn về phía Đường Thiên Ngạo: "Đường Thiên Ngạo, con mắt này của ông cứ coi như tôi nợ ông!" Khóe miệng Đường Thiên Ngạo chảy ròng ròng máu tươi: "Ha ha, một con mắt mà thôi, đổi một vị trí võ lâm minh chủ, mẹ nó rất có lời!" "Cảm ơn mọi người!" Diệp Bắc Minh lắc đầu. Tất cả đều không thể diễn tả được! "Thiếu chủ, bên ngoài có người cầu kiến”. Một hộ vệ kéo cơ thể bị thương đi tới: "Anh ta nói mình là thư ký Tiền, muốn gặp ngài”.