“Nhà…” Con ngươi của Tôn Thiến mơ màng. Đột nhiên cô ta vạch áo. Da thịt trắng như tuyết! Diệp Bắc Minh sững sờ, ngây người nhìn. Tôn Thiến không có ý đó, lấy xuống một mặt dây chuyền trên cổ: “Cái này cho anh”. “Hả? Khụ…” Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút quái dị, xem ra là mình nghĩ lầm rồi. Tôn Thiến mặt nghiêm tục: “Đây là đồ mẹ tôi để lại, bà ấy nói tôi nhất định phải bảo vệ thật tốt!” “Đây là đồ vật tôi trân quý nhất, bây giờ tôi tặng nó cho anh”. Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn. Có chút kinh ngạc. Đây là mặt dây chuyền hình phượng hoàng. Mặc dù không lớn, nhưng trông rất sống động. Loại nước rất tốt, vô cùng sáng. Hơn nữa còn mang màu xanh đế vương! Đây là phỉ thúy cực phẩm! Đột nhiên, giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, mặt dây chuyền này không đơn giả!” “Sao thế?” Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động. “Phía trên này có phong ấn!” “Phong ấn?” “Không sai, cần sức mạnh huyết mạch mới có thể được”. “Chẳng lẽ Tôn Thiến... ” Diệp Bắc Minh cả kinh. Anh kinh ngạc nhìn Tôn Thiến. Tôn Thiến nghi ngờ: “Sao vậy? Anh… anh không muốn sao?” Cô ta có chút thất vọng. Đây là thứ đồ cô ta trân quý nhất, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh không thích mình? Vậy tại sao anh lại nói ra mấy lời vừa rồi? Diệp Bắc Minh liền vội vàng giải thích: “Tôn Thiến, tôi không phải có ý đó, mặt dây chuyền này của cô quả thật là mẹ cô để lại?” “Đúng vậy”. Tôn Thiến gật đầu.