Mấy giây sau. Giọng nói của thư ký Tiền vang lên: "Long Soái, ngài biết cá chép vượt long môn không?" "Biết". Diệp Bắc Minh gật đầu nói: "Cái đó với trận chiến Long Môn liên quan gì?" Giọng điệu của thư ký Tiền nghiêm túc hẳn: "Cá chép vượt long môn là nhiều lần trải qua gian nan trắc trở mới có thể hóa thành rồng!" "Trận chiến Long Môn trên đài võ đạo giống với cá chép vượt long môn kia!" "Ngài cần phải liên tục khiêu chiến vài vị người thủ hộ, hơn nữa phải chiến thắng mới tính là vượt long môn thành công!" "Trong lịch sử, trận chiến Long Môn được mở ra không quá mười lần, mỗi lần đều có ba người thủ hộ mở long môn!" Anh ta ngập ngừng một lát. Rồi run rẩy nói: "Nhưng bây giờ lại có tới năm!" Nói cách khác. Diệp Bắc Minh phải đánh bại liên tục năm người thủ hộ trên đài võ đạo. Mà năm người bọn họ lại là năm Võ Thánh đỉnh phong. Thắng cả năm trận mới tính là chiến thắng trận chiến Long Môn. Sau khi thư ký Tiền nhận được tin thì bị dọa hết hồn. Anh ta cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ chùn bước. Vãi cả! Năm người canh giữ! Năm Võ Thánh đỉnh phong! Có là thần thì cũng chết chắc thôi. Càng đừng nhắc tới Diệp Bắc Minh mới hai mươi ba tuổi, năm năm trước vẫn còn là một tên ăn hại không biết tu luyện. Năm năm sau, cho dù thực lực của anh có nghịch thiên đến đâu đi chăng nữa thì có thể đánh bại năm người canh giữ cùng lúc hay sao? Quả đúng là chuyện lạ ngàn năm có một! Thư ký Tiền hít một hơi thật sâu rồi nói: "Long Soái, chuyện này chúng tôi có thể đi đàm phán với người canh giữ!" "Ngài không cần lộ diện đâu, chúng tôi sẽ cố gắng buộc bọn họ đóng trận chiến Long Môn trên đài võ đạo... " Diệp Bắc Minh ngắt lời anh ta, bình tĩnh hỏi: "Anh chỉ cần nói cho tôi biết là năm người canh giữ nào thôi!" Thư ký Tiền nghiêm nghị nói: "Đó là nhà họ Long, nhà họ Tần, nhà họ Tiêu, nhà họ Phương và nhà họ Chu!" "Chẳng phải nhà họ Long đã diệt vong hay sao?" "Em trai của lão tổ Long Hiên Viên của nhà họ Long, Long Vô Nhai vẫn còn sống!" "Tôi biết rồi".