Một tiếng vang giòn, thánh kiếm Hoàng Kim trong tay ông ta lại bị chém đứt, kiếm khí chém về phía người ông ta. Victor vội vàng tránh né, kiếm khí lướt qua, nửa bên bả vai của ông ta bị chém đứt. "A!" Tiến kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên. Victor đau đỡn ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: "Ông cũng không cẩn thận quá đi, dù sao cũng là Võ Thánh mà". "Sao ngay cả một kiếm của tôi cũng không đỡ nổi chứ?" Victor vô cùng hoảng sợ: "Cậu... Tin tức sai rồi! Tin tức của chúng tôi sai rồi!" "Rốt cuộc cậu là cảnh giới gì?" "Không có khả năng! Ngay từ đầu tôi nhận được tin tức, cậu chỉ là Võ Hoàng sơ kỳ!" "Nhưng khác với kế hoạch của chúng tôi, cậu lại tiến vào Võ Hoàng trung kỳ, mấy ngày trước rõ ràng cậu mới tiến vào Võ hoàng hậu kỳ". "Sao hôm nay cậu đã có thể trở thành Võ Tông rồi? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Victor điên rồi! Điên thật rồi! Sợ đến mức muốn chết ngay tại chỗ. Thực lực của Diệp Bắc Minh tăng lên quá nhanh, quá dọa người! Diệp Bắc Minh thần bí cười một tiếng: "Ông đi hỏi Thượng Đế của các ông đi". Hắn chém một kiếm ra, cũng không quay đầu lại! Phụt! Một cơn mưa máu bộc phát ra ở phía sau! Sau khi tiến vào cảnh giới Võ Tông, thực lực của anh đã tăng lên gấp bội. Võ Thánh đỉnh phong đã không còn uy hiếp với anh nữa! Bình bịch bình bịch! Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cả người Chiba Sadako run rẩy, nằm rạp trên mặt đất, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mặt Diệp Bắc Minh. Trong tầm mắt của cô ta chỉ có đôi chân của Diệp Bắc Minh. Giống như là thần chết đang chậm rãi đi tới vậy! Rầm rầm rầm rầm! Chiba Sadako liều mạng dập đầu đến mức sứt sát, máu tươi chảy ròng ròng: "Chủ nhân, tôi sai rồi!" "Sadako sai rồi!" "Hu hu hu hu... Tôi thật sự biết sai rồi!" Rầm rầm rầm! Chiba Sadako điên cuồng dập đầu.