Ấy vậy, mỗi lần Diệp Bắc Minh đập búa đều có kiếm khí, rồi dẫn nó dung nhập vào trong kiếm. Nó... chả phải quá ngược đời hay sao! “Vãi!” Cô gái không nhịn được mà hít sâu, cả người đều run lên. Người kia là yêu quái phương nào? ... Một giờ sau. Đinh... Búa cuối cùng giáng xuống, thanh kiếm được rèn thành công. Phương Dã Tử có chút ngỡ ngàng. Nhưng rồi ông ta cười khinh khỉnh nói: “Diệp Bắc Minh, cậu rèn chậm hơn tôi khoảng một giờ đấy”. “Lão già này rèn một thanh kiếm được làm bằng huyền thiết, là một vũ khí hoàng phẩm!” “Còn cậu thì lại dùng gang để rèn kiếm, có cần so tài nữa không?” Diệp Bắc Minh lười đáp lại ông ta. Anh ra tay chứng tỏ luôn. Anh chém ra một kiếm. Một tiếng “đinh” giòn tan vang lên. Thanh bảo kiếm trong tay Phương Tử Dã đã bị chém thành hai đoạn. Cả không gian chìm trong tĩnh mịch! Lặng ngắt như tờ! Đôi đồng tử của Phương Tử Dã co rút: “Sao... sao... sao lại thế được chứ!” “Không thể nào!” “Là giả, tất cả đều là giả! Chắc chắn là tôi đang nằm mơ!” Ông ta hoảng sợ, run rẩy, khiếp hãi đến tột cùng. Một sự hãi hùng kéo tới. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Bắc Minh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh. Một giọng nói hệt như của thần chết truyền tới: “Ông thua rồi”. Giọng nói ấy rét lạnh. Không chút cảm xúc! Cứng cỏi như sắt thép! Phương Dã Tử sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Long Soái, thật... thật xin lỗi!” “Tôi nhận thua! Xin ngài tha cho tôi, tôi nguyện ý từ nay trở đi thần phục dưới chân ngài”. “Tôi nguyện làm con chó của ngài, xin ngài tha cho tôi”. Rầm rầm rầm! Ông ta dập đầu một cách điên cuồng. Dập đầu đến mức chảy máu đầm đìa. Ngay lúc ấy. Cái gì danh vọng, thân phận, địa vị, lòng tự tôn chứ, khi đối mặt với sống chết thì chúng chẳng đáng một đồng!” “Đại sư Phương Dã Tử... ” Những võ giả xung quanh vô cùng kinh ngạc, cơ thể bọn họ cứng đờ lại. Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Phương Dã Tử, nói: “Có chơi có chịu, ông bỏ mạng lại đi!” Anh đưa tay lên! Chém xuống một kiếm! Một kiếm ấy rất gọn gàng dứt khoát. Phụt... ! Phương Dã Tử đầu lìa khỏi xác, trên gương mặt già nua còn lại dáng vẻ đầy hoảng sợ. Bản thân ông ta nếu còn sống thì chính là một kho tàng, dựa vào đâu mà giết ông ta chứ? Một dòng suy nghĩ thoáng chảy qua đầu, anh cất thanh kiếm mình rèn vào. Diệp Bắc Minh rời khỏi đây. Lúc này, thư ký Tiền mới hoàn hồn, bèn nhanh chóng đuổi theo. Xoẹt... ! Bỗng nhiên. Một bóng người lóe lên, đó chính là ông lão đang ngồi quan sát mọi chuyện kia, ông lão chặn Diệp Bắc Minh lại rồi bảo: “Anh bạn này, cậu có thể nhịn đau mà bán thanh kiếm mình vừa rèn kia cho tôi không?”