Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 906: Monica (4)

14-11-2024


Trước Sau

"Ngươi là ai?" âm thanh đầu bên kia nghe rất quen thuộc, hơn nữa lại gọi mình là Lôi Thiến thì nhất định là người quen rồi.
Nhưng nhất thời Monica còn chưa đoán ra là ai.
"Ha ha, mới vài ngày không gặp, Lôi Thiến nàng đã quên mất ta rồi sao?""Là ngươi!" Monica rốt cục cũng nhận ra người bên kia, nhất thời tức giận mắng, "Ta cảnh cáo ngươi, Jack tiên sinh, nếu như ngươi còn gọi đến làm phiền ta nữa, ta sẽ tố cáo ngươi tội quấy rối tình dục!""Được rồi, Monica tiểu thư, ngươi hãy nghe ta nói hết đã, kỳ thực có chuyện ta chưa có nói cho ngươi biết...
" Không đợi nam nhân đầu kia nói cho hết lời, Monica đã cúp điện thoại rồi.
Đồ hỗn đản chết tiệt này, ngươi còn muốn lấy lí do gì để gạt ta nữa?Điện thoại trong tay Monica lại vang lên lần nữa, liếc qua màn hình Monica lập tức dập máy! Quỷ tha ma bắt tên kia đi, nếu không phải chờ linh mục Alder thì nàng đã tắt điện thoại từ lâu rồi.
Điện thoại lại vang lên thêm hai ba lần nữa, đều là do tên hỗn đản ấy gọi tới.
Lần nào cũng bị Monica lập tức ngắt máy ngay, để cho hắn thấy được sự quyết tâm tuyệt giao của nàng với hắn.
Có lẽ là bị ngắt máy nhiều lần, nên cái tên hỗn đản nào đó cũng cảm thấy nản ko có gọi lại nữa.
Hơn 10 phút sau, điện thoại mới tiếp tục vang lên.
Monica theo phản xạ có điều kiện định cúp điện thoại.
Bất quá khi liếc qua màn hình thì phát hiện không phải tên đáng ghét gọi tới.
Monica bất giác cảm thấy căng thẳng, cầm điện thoại lên nghe.
"Monica tiểu thư? Ta là Alder đây""Xin chào.
Linh mục Alder, ngài gọi tôi có chuyện gì không?" đè nén kích động trong lòng, Monica cố tỏ ra ngữ khí bình tĩnh để che dấu nội tâm của mình.
"Là như vầy, bây giờ ngươi có rảnh không? giáo chủ Victor đã đến, bây giờ muốn gặp ngươi.
""Vừa đúng lúc ta đang rảnh, xin hỏi địa điểm ở đâu?""Đến nhà thờ đi, ta ở chỗ này chờ ngươi.
""Tốt, ta lập tức tới ngay.
"Kết thúc cuộc gọi, Monica trực tiếp tắt máy.
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ phải thay sim khác thôi, không thể để tên hỗn đản kia dây dưa được nữa.
Chỉnh lại trang phục một chút, Monica mang theo túi xách rời khỏi phòng làm việc.
…Trước cửa cao ốc Empire State, ngoại trừ lần đầu tiên Hướng Nhật gọi điện thoại cho Monica được nghe chửi mấy câu, những cuộc gọi tiếp theo đều không ngoại lệ đều bị từ chối không nghe…Ngay lúc Hướng Nhật đang đau đầu thì đột nhiên nhìn thấy 2 vị mục sư từ xa đi tới, không biết có phải trùng hợp hay không mà khi cách Hướng Nhật mấy bước thì họ dừng lại.
Hai vị mục sư này đều đã ở tuổi trung niên, tuổi tác đều trên năm mươi rồi.
Có điều một người tóc hoa râm, người còn lại có mái tóc quăn màu ánh kim.
Hướng Nhật cũng không rỗi hơi nghĩ xem tại sao ở đây lại có 2 vị mục sư, đang định rời khỏi thì nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa 2 người họ làm cho hắn bất giác bỏ ngay ý định mà ở nguyên tại chỗ.
"Victor giáo chủ, chúng ta có nên tới nơi khác không?" Vị mục sư tóc hoa râm lên tiếng hỏi, hơn nữa còn vô thức liếc qua Hướng Nhật, đồng thời chỉ về phía bên kia cách xa chỗ Hướng Nhật đang ngồi.
"Yên tâm đi, hắn nghe không hiểu chúng ta nói gì đâu" mục sư tóc quăn nhàn nhạt khoát tay nói.
Nguyên lai 2 người dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhau, nên hắn chắc chắn Hướng Nhật có ngồi bên cạnh cũng nghe không hiểu.
Hướng Nhật trong lòng nhất thời rung động, bên ngoài biểu hiện ra một khuôn mặt ngây thơ, hướng hai vị mục sư lễ phép gật đầu.
Hai vị mục sư cũng mỉm cười mà trả lễ, thậm chí vị mục sư tóc quăn ánh kim còn làm dấu thánh giá trên ngực hướng về hắn nữa.
Hướng Nhật cầm lấy điện thoại, giả vờ như đang chụp ảnh cao ốc Empire State, bởi vì hắn thấy ở quanh đó cũng có rất nhiều như khách đang làm như thế, phỏng chừng sẽ không bị người khác hoài nghi a?Hai vị mục sư liền bắt đầu lại cuộc trò chuyện còn đang dang dở, chỉ nghe mục sư tóc quăn hỏi:"Alder giáo sĩ, ngươi có chắc chắn mình không nhìn lầm đấy chứ? Trên cánh tay của nàng thực sự có 'Huyết văn'?"Nghe tới hai từ "Huyết văn", Hướng Nhật đang ngồi bên cạnh không khỏi giật mình tim nhảy dựng lên, hai vị mục sư đang tập trung chú ý tới Cao ốc Empire State, mà ở bên trong Cao ốc Empire State, Hướng Nhật cũng có biết một người trên tay có huyết văn, đó chính là Monica.
Lẽ nào mục đích của hai mục sư này chính là Monica?"Đúng vậy, giáo chủ tiên sinh, ta dám cam đoan, ta tuyệt đối không có nhìn lầm, hơn nữa trên người của nàng còn tản ra khí tức tà ác nữa!" Mục sư tóc hoa râm khẳng định nói.
"Nghĩ không ra, ở trong một thành phố lớn như New York cư nhiên lại ẩn dấu một tên Huyết tôc công tước, nếu như không phải ngươi trong lúc vô ý phát hiện ra, chỉ sợ đã có rất nhiều người bị hạ thủ rồi.
Lần này trở về, ta sẽ hướng bệ hạ nhắc tới công lao của ngươi.
Ngươi ở nước Mỹ thời gian cũng không ngắn rồi ấy nhỉ? Đến lúc phải đổi địa phương rồi.
""Cảm ơn ngài giáo chủ.
" Mục sư tóc hoa râm có chút hưng phấn nói.
"Ngươi gọi cho nàng đi.
" Mục sư tóc quăn vẫn tỏ ra ngữ khí thản nhiên chỉ đạo.
Mục sư tóc hoa râm không dám chậm trễ, lấy điện thoại ra bấm số, bất quá lo lắng đến việc phải dùng tiếng Anh để nói chuyện, cho nên hắn đi tới trước vài bước, bảo trì một khoảng cách thích hợp với Hướng Nhật.
Hắn đâu ngờ Hướng Nhật có lĩnh vực chứ, muốn nghe trộm nội dung cuộc gọi là việc quá dễ dàng a.
Lúc tên mục sư tóc hoa râm kia bắt đầu nói chuyện, Hướng Nhật cũng bắt đầu nghe từng câu từng chữ một rồi.
Khóe miệng hắn không khỏi lộ ra một nụ cười đầy quỷ dị, mục tiêu quả nhiên là hướng về phía Monica! Chài khóa giải quyết nan đề của hắn tới rồi a, thực sự là cầu cái gì được cái nấy mà, thượng thiên đối với hắn cũng thật tốt quá đi?Thoáng nhìn thấy hai vị mục sư ly khai, Hướng Nhật thu hồi điện thoại, đi theo tới.
Đương nhiên, hắn sẽ không ngu ngốc mà đi theo sát hai người, với hắn mà nói, bám theo người khác đã thành một loại kỹ thuật quá đơn giản rồi.
.
Hai vị mục sư này là có người lái xe đưa đón, đi vào một chiếc Passat bình thường ở ven đường, ô tô chậm rãi rời đi.
Hướng Nhật từ đằng xa chậm rãi bám theo, dùng thuấn di theo đuôi, hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề mất dấu a.
Theo được một thời gian ngắn, chiếc Passat dừng lại tại một tòa nhà thờ to lớn, 2 vị mục sư tóc hoa râm và tóc quăn từ trong xe đi ra, sau đó tiến bước vào bên trong nhà thờ, chiếc xe Passat trở họ cũng lăn bánh đi mất.
Hướng Nhật đứng ở một góc đường cách nhà thờ hơn mười mét, hắn đang quan sát kỹ càng toàn bộ quang cảnh xung quanh nhà thờ, thừa dịp Monica còn chưa tới, hắn phải trà trộn được vào bên trong nhà thờ.
Chỉ có như vậy, mới có thể ở đúng lúc Monica gặp nguy hiểm mà cứu nàng được.
Quan sát một hồi, mắt Hướng Nhật không khỏi sáng ngời lên, hắn phát hiện trên đỉnh chóp chính giữa nhà thờ, nơi để chiếc chuông lớn có một cái cửa sổ đang mở, từ nơi ấy đi vào, chắc có lẽ sẽ không có ai thấy a.
Nhìn người qua đường xung quanh một chút, thừa dịp mọi người không có ai chú ý, thân hình Hướng Nhật đột nhiên lóe lên một cái, thuấn di đến một góc kiến trúc của nhà thờ, sau đó ở dưới tình huống người khác tưởng tượng không nổi, thoải mái mà nhày lên đỉnh chóp của nhà thờ, chui vào bên trong cái cửa sổ đang mở kia.
Vừa khéo chính là, Hướng Nhật chui vào ngay lễ đường của nhà thờ, để tránh bị người khác phát hiện ra mình.
Hướng Nhật lại nhảy lên chỗ trần nhà cao hơn nữa, nơi ấy lại vừa khéo có một cây xà ngang, có thể ẩn nấp mà không bị người bên dưới phát hiện, nhưng ở bên trên có thể thấy rõ ràng toàn bộ tình cảnh phía bên dưới…Toàn bộ khung cảnh dưới chân đều thu vào trong tầm mắt, trong nhà thờ rộng rãi này có hơn chục chiếc ghế dài, chỉ là lúc này không có một bóng người ngồi trên đó.
Mà hai vị mục sư phía trên bệ, mục sư tóc hoa râm cùng mục sư tóc quăn đang trò chuyện với nhau cái gì đó, hiển nhiên hai người bọn họ không có phát hiện trên đầu họ mới xuất hiện thêm một người nữa.
Trong tay hai người đều đang cầm một vật, Hướng Nhật nhìn thấy rõ ràng, rõ ràng là hai cây đinh gỗ cỡ lớn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ hai cái lão già này thủ đoạn có chút độc ác quá rồi, không cần suy nghĩ cũng biết hai cây đinh gỗ này dùng để làm gì, tuyệt đối không phải lấy ra để dọa trẻ con a.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!