Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 887: Dấu chấm hết

14-11-2024


Trước Sau

Cơ bắp khủng bố, gân xanh nổi cuồn cuộn không ngừng giật giật.
Không còn nhìn thấy tướng mạo vốn có của con cá mắm kia nữa, thân thể hắn đã gấp năm, sáu lần trước kia.
Ban đầu chỉ cao mét bảy giờ đã cao đến gần hai mét rưỡi, trông chả khác gì Hulk cả.
(:-) Chả biết cái quần nó có bá đạo như rứa hay không)- Là các người muốn chết!Con cá mắm nhìn chung quanh, tuy giọng thều thào nhưng ai cũng nghe rõ.
Tình cảnh khủng bố phát sinh khiến mọi người sợ hãi, chỉ có Hướng Nhật đang tò mò nhìn chiếc kim tiêm con cá mắm kia vừa dùng, những người khác thì đang run rẩy nhìn con cá mắm, thậm chí quên luôn cả việc kêu cứu.
Hiển nhiên việc này quá sức tưởng tượng của họ, trong đời thực việc này là không thể, chỉ có trên TV mà thôi, vậy mà lúc này nó lại sờ sờ ngay trước mắt.
Còn việc gì kinh khủng hơn khi thấy một người sống sờ sờ đột nhiên biến thành quái vật miệng loang lổ máu nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống đây?"Chíu" viên cảnh sát áp giải con cá mắm và Thử Minh hoảng quá vội váng móc súng nhắm đầu quái vật bắn.
Viên đạn dính vào đầu con cá mắm nhưng không có chút tác dụng, tựa như súng đồ chơi bắn vào bị da của con quái vật kia cản lại rơi xuống sàn.
Quái vật sờ nơi bị trúng đạn rồi đưa cặp mắt đỏ như máu nhìn viên cảnh sát, người kia thấy vậy liền bóp cò nhả đạn như mưa.
"Chíu,…" tiếng súng vang giòn giã đến khi hết đạn, viên cảnh sát vẫn không ngừng bóp cò.
Nhưng chỉ có vỏ đạn rơi xuống sàn còn quái vật vẫn chẳng hề hấn gì.
Tuy nhiên việc này đã chọc giận nó, cặp mắt đỏ như máu đã trở nên chuyển sang đỏ thẫm.
Nó hét lớn rồi lao về phía viên cảnh sát, đôi tay mạnh mẽ của quái vật chụp về phía hắn.
Viên cảnh sát thấy vậy cũng tỉnh táo ra, vội vàng ném khẩu súng rồi lùi về phía sau.
- Đừng, đừng ăn ta…Trong tiềm thức hắn đã coi đây là quái vật ăn thịt người.
- Này, ta ở đây.
Thấy quái vật lao về phía cảnh sát trẻ, Lâm Tử Anh vội móc súng ra, tuy hắn cũng sợ hãi nhưng vẫn không thể trơ mắt đứng nhìn cấp dưới chết mà không cứu.
Hắn biết nơi này là cục cảnh sát, tiếng súng nhất định sẽ làm người ở ngoài chú ý, càng thêm nhiều người, có vũ khí hạng nặng hỗ trợ thì không cần sợ quái vật nữa.
Lâm Tử Anh nổ súng rất đúng lúc, khi quái vật vừa lao tới gần viên cảnh sát trẻ thì dừng lại, nó trừng mắt nhìn Lâm Tử Anh tựa như trong tiềm thức của nó giọng nói ấy không thể phai nhòa, tiếng khàn khàn của nó phát ra:- Sếp Lâm, giết, giết….
Lâm Tử Anh run rẩy, vừa rồi chỉ lo cứu người mà quên mất an toàn của bản thân, thấy quái vật nhìn mình hắn lại cảm thấy hối hận vì quá kích động.
Cũng thầm mắng người trong cục, đã lâu như vậy khẳng định tiếng súng đã truyền ra ngoài, tại sao giờ này vẫn chưa ai tới, chẳng lẽ người bên ngoài chết cả rồi sao?Nghiêng đầu nhìn ra, cửa phòng thẩm vấn đã bị quái vật chặn lại, muốn thoát ra nhất định phải vượt qua nó, nhưng đây là việc không tưởng.
Súng cầm trong tay nhưng vô dụng, Lâm Tử Anh nhìn cấp dưới đang co quắp trong góc tường, hắn đã chứng kiến cả một băng đạn không thể làm xước da quái vật, giờ nên làm gì? Chẳng lẽ chỉ có thể chờ chết sao?Dù có gào rát cổ bỏng họng cũng vô dụng, con cá mắm biến thành quái vật chắc chắn sẽ không khách khí với hắn, tuy lúc đầu tính toán rất nhiều nhưng chẳng có phương án nào ra hồn.
Quái vật nhìn Lâm Tử Anh, nó xác định có chút ấn tượng với hắn và coi đây là mục tiêu hủy diệt đầu tiên.
Nó rống lên như dã thú rồi vung quyền nện xuống khiến cái bàn trước mặt vỡ tan tành nhưng vẫn chưa hết, cú đấm còn khiến sàn nhà lún sâu xuống in rõ dấu vết.
Lâm Tử Anh đã tuyệt vọng, ngay cả cẩm thạch cứng như vậy mà cũng bị phá, nếu đầu hắn mà đỡ lấy thì khẳng định chẳng khác nào quả dừa khô, "bốp" một cái rồi vỡ nát.
Dường như quái vật rất đắc ý vì sự cường đại của mình, nó đắc ý vỗ ngực rồi đánh về phía Lâm Tử Anh.
Lâm Tử Anh cố né tránh, hắn bất đắc dĩ lùi về phía góc tường bởi trốn không thoát khỏi quái vật to lớn.
Mắt thấy nắm đấm của quái vật chuẩn bị nện xuống đầu mình, Lâm Tử Anh cũng chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
- Á….
Bên cạnh truyền tới tiếng hét thất thanh của đôi vợ chồng Hàn Quốc tựa như không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn này xảy ra.
Lâm Tử Anh đã đón nhận cái chết, trong nháy mắt cảnh tượng suốt hơn 30 năm trong cuộc đời hắn tái hiện trước mắt như thước phim quay chậm, nhưng việc có ý nghĩa hắn đã làm được cùng những tiếc nuối và hối hận khi không thể làm tiếp tục…- Bốp!Âm thanh giòn giã vang lên, Lâm Tử Anh cảm thấy mặt đất chấn động, da đầu tê rần, thân thể thấm đẫm máu tươi.
Cuối cùng cũng không thoát khỏi số kiếp… Hết, đã hết rồi sao?

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!