Vài phút sau anh của Chương Tiểu Huệ đến, là một trong ba thanh niên, ăn mặc như mấy tên côn đồ mười bảy mười tám tuổi. Nhộm tóc đỏ, tai mũi đều đính khoen. Vừa nhìn là biết học đồi chứ chả tốt lành gì. Hai thằng cắc ké đằng sau cũng không khác là mấy, có thì cũng chỉ là nhỏ hơn anh của Tiểu Huệ chừng mười tuổi. Ba tên nghênh ngang đi vào quán ăn liền thành tiêu điểm của mọi sự chú ý nhưng rất nhanh những người đang ăn liền cúi đầu tiếp tục chuyên môn. Dù sao tới nơi này đều là học sinh, đối mặt với đám "thanh niên xã hội" này không trêu vào vẫn là tốt nhất. Ông chủ cũng thầm kêu khổ nhưng không dám chặn người lại, nếu chọc phải lửa giận của đối phương sợ rằng quán của mình cũng xong luôn. Tiểu nhị tiểu cô nương cũng quan sát khá tốt, không dám đi hỏi chúng ăn gì mà lùi ra sau lưng ông chủ, sắc mặt tái nhợt nhìn ba tên tiểu lưu manh. Mà khách ăn bún cay vốn khí thế ngất trời thậm chí còn suýt soa với hương vị thỏa mãn mà phát ra âm thanh rõ mồn một cũng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Ba thằng nhóc con rất hài lòng với biểu hiện này, đi qua bàn ăn nào cũng dừng lại một tẹo rồi hừ một tiếng tỏ vẻ ta đây. Đầu lĩnh Chương Đại nghênh ngang đi kiểm tra một vòng rồi trở lại bàn Hướng Nhật, ánh mắt đổ dồn lên người Nhâm Quân cùng Tang Âm. Sau đó ánh mắt lại chuyển sang phía Tiểu Huệ cùng đầu củ tỏi. - Chuyện hôm qua tao nói mày nghĩ sao?Chương Đại ngạo nghễ kéo ghế, vỗ vai đầu củ tỏi rồi ngồi bên cạnh hắn. - Em, em sẽ đưa. Đầu củ tỏi len lén liếc Hướng Nhật rồi cảm thấy yên tâm. - Vậy lúc nào đưa?Chương Đại cười khẩy, có lẽ là nghĩ rằng đầu củ tỏi kéo dài thời gian. - Mai, hay là tối nay, em nhất định. Tuy Hướng Nhật đã đồng ý ăn trưa xong có thể tìm hắn nhưng đầu củ tỏi cũng không muốn mặt dày như vậy, nghĩ rằng mai mới đến gặp lão đại. - Nói vậy thì hiện giờ không có?Chương Đại hùng hổ đứng dậy khỏi ghế, hai thằng cắc ké bên cạnh cũng phối hợp vây quanh đầu củ tỏi, vẻ mặt không tốt lành gì. - Xế chiều, xế chiều cũng được. Gặp phải khí thế của Chương Đại đầu củ tỏi liền trở nên yếu đuối, xem ra ăn cơm xong đành mặt dày đến gặp lão đại. - Xế chiều?Chương Đại khinh thường cười:- Giả vờ cái gì, giờ không có thì chiếu lại có được sao? Lừa ai, có phải muốn kéo dài thời gian rồi đến chiều mất tích luôn hử? Tao cho mày biết, giờ phải có!- Đại ca, lúc này thực sự không có. Đầu củ tỏi đau khỏ cầu xin, cũng không thể đến mượn Hướng lão đại ngay, hắn không có mặt mũi nào mà làm vậy. - Ai là đại ca của mày? Đừng có nhận người thân bậy bạ. Có lẽ thấy biểu hiện của đầu củ tỏi không tệ nên Chương Đại ngồi xuống nói:- Giờ mày đưa tiền cho tao, tao đang cần gấp, không có thì tao cho mày nhừ đòn!- Đại ca, ăn cơm xong em lấy cho anh, giờ không mang bên người. Đầu củ tỏi đã quyết, đợi ăn cơm xong sẽ gặp Hướng lão đại, vì Tiểu Huệ hắn bất chấp tất cả. - Gì? Vậy là mày có tiền?Ánh mắt Chương Đại sáng ngời nhìn đầu củ tỏi, dường như không lừa mình, vội vàng nói:- Tốt lắm, giờ mày đi lấy, tao ở đây đợi. - Anh, bọn em còn chưa ăn cơm, chờ một chút thì có sao. Tiểu Huệ vội vàng nói, gia cảnh đầu củ tỏi nàng cũng biết, thoáng cái đòi lấy 5 vạn là việc không thể. Nàng vừa nghe đầu củ tỏi bảo mai hoặc tối nay cũng cho rằng hắn kéo dài thời gian, thực sự trong lòng cũng không ghét bỏ. Thấy anh mình ép hắn đi, sợ bị lộ ra nói đối nên vội giúp đỡ. - Người lớn nói trẻ ranh đừng chen mồm vào!Chương Đại trừng mắt, tuy là em ruột của mình nhưng chuyện như vậy không thể thương lượng. Chương Tiểu Huệ từ nhỏ đã sợ thằng anh bất lương này, thấy hắn trợn mắt thì không dám nói gì nữa. Buồn nhất là cha mẹ cũng không thèm quan tâm đến đứa con trai lêu lổng này nếu không có thể đi mách rồi. - Cho mày nửa giờ, tao ở đây chờ, nếu không tới nữa thì Tiểu Huệ sẽ bị mang đi, mà sau này gặp lần nào là mày ăn đòn lần đó. Chương Đại gia hạn cho đầu củ tỏi, 5 vạn không phải là con số nhỏ, nhất là với kẻ thất nghiệp như hắn thì càng thêm lớn, bình thường trong người có 50 đồng đã là nhiều rồi. Đi tới trường tìm em gái kiếm chác một chút không ngờ phát hiện nàng hẹn hò với bạn trai, hắn thấy vậy liền nảy ra một ý hay, muốn nhân cơ hội này gõ một khoản. Đầu củ tỏi biết vị "đại ca" này nóng tính bởi hôm qua đã tự mình trải nghiệm, nếu không rời đi thì khẳng định là ăn đòn. Nhưng Hướng lão đại vẫn ăn cơm chẳng lẽ giờ qua đó xin? Bởi ba tên ở đây nên quan rất im ắng, mọi lời Hướng Nhật đều nghe thấy. Nhìn vẻ mặt đau khổ của đầu củ tỏi thì biết rằng hắn đang khó khăn. Vừa rồi đã nói thay đàn em giải quyết. Hướng Nhật cũng không bỏ qua, đứng dậy bước sang:- Có phải mày làm vậy là quá khinh người không?- Mày nói cái gì, chán sống à?Vừa thấy có người chen mồm vào Chương Đại liền giận dữ, quay đầu nhìn Hướng Nhật đi tới thì mắt sáng lên:- Là mày?Vẫy tay, hai kẻ đang bao vây đầu củ tỏi liền chuyển sang phía Hướng Nhật. - Không sai, là tao. Hướng Nhật mỉm cười, không thèm quan tâm hai thằng tôm tép, nhìn Chương Đại nói:- Bắt nạt người như vậy có cảm thấy rất oai không, chẳng lẽ mày không sợ có ngày cũng bị người ta đè đầu ra như vậy sao?