Cô nàng bốn mắt đi vào, tiện tay đóng cửa lại, bước đi như cương thi, Hướng Nhật ngay ở gần cũng không phát hiện, cứ vậy mà bước tới chiếc bàn gần cửa sổ. Trên bàn có một chiếc gương, cô nàng nhìn về chiếc gương, bắt đầu gỡ cặp kính dày cui ra, xõa tóc xuống, trong chớp mắt đã biến đổi hoàn toàn, không còn cái dáng vẻ của một cô bé nhà quê nữa. Tuy rằng không dám nói lớn lên sẽ xinh đẹp như thế nào, nhưng tuyệt đối cũng có thể coi là đại mỹ nữ. Chẳng qua cũng thật may mắn trước kia nàng giấu diếm, nếu không sợ rằng những kẻ tàn nhẫn kia cũng không để yên cho nàng. Nhưng gương mặt xinh đẹp lúc này không chút huyết sắc mà tái nhợt thật đáng sợ, giống như người vô hồn vậy, ngơ ngác nhìn vào gương. Hướng Nhật đi tới phía sau, nhìn vào gương cũng thấy rõ đối phương hơn, có chút kinh ngạc. Không ngờ bình thường chẳng mấy ai để ý đến vẻ quê mùa của cô nàng, bỏ kính ra, xõa tóc xuống quả thực là vô cùng xinh đẹp. Dường như bị gương mặt trong gương hù dọa, cô nàng bốn mắt dùng tay úp cái gương xuống, hoảng sợ quay lại. Nhìn thấy một gã đàn ông đột nhiên xuất hiện, há mồm muốn hét lên theo bản năng. Chẳng qua Hướng Nhật cực kì nhanh nhạy, một tay che miệng đối phương nói:"Tang Âm, là tôi. Tôi không có ác ý, lúc trước chúng ta đã gặp qua ở trường"Rốt cuộc cô nàng đã lấy lại bình tĩnh sau cơn hoảng sợ mà gật đầu, lúc này Hướng Nhật mới buông nàng ra. "Sao bạn lại ở chỗ này? Chạy mau"Vừa được tự do, Tang Âm liền đẩy Hướng Nhật về phía cửa. Đối với người này ấn tượng nàng rất tốt, ban đầu nàng vì chuyện của Tống lão sư mà rời khỏi phòng thông tin, cũng là do tức giận cách làm việc của những kẻ ở phòng thông tin kia, mà đúng lúc này gặp hắn lao vào, biết người này quan hệ rất tốt với Tống lão sư, nên Tang Âm cũng cảm thấy ấn tượng rất tốt về hắn, đồng thời cũng rất bội phục khả năng anh ngữ của hắn. Tuy rằng trong thời gian ngắn không biết hắn là người như thế nào, chẳng qua việc trước mắt là để hắn rời đi đã, nếu mà bị người ta phát hiện sợ rằng lại thêm một kẻ ra đi. "Bạn học Tang Âm nè, tôi tới giúp bạn" Hướng Nhật không ngờ cô nàng bốn mắt lại tốt tính như vậy, trong nhà xảy ra việc còn có thể lo cho an nguy của người khác. "Vô dụng, bạn không giúp nổi mình"Có lẽ những lời này của Hướng Nhật đã kích động nàng, cô nàng liền ngừng đẩy hắn ra khỏi phòng. "Bạn chưa từng thấy những kẻ đó, bọn chúng, bọn chúng là ma quỷ. "Trong giọng nói tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng cùng cừu hận không thể xóa mờ đi. "Tang Âm này, tôi biết những kẻ đó rất kinh khủng, chẳng qua cũng phải tin tưởng tôi chứ. Thật ra thì tôi nhìn thấy bạn bị bắt lên xe mới đuổi theo tới đây. Nếu tôi không có chút bản lĩnh sao có thể tìm tới đây, hơn nữa còn vô thanh vô tức mà vào đây hay không?"Cũng chẳng phải Hướng Nhật muốn dát vàng lên mặt mình, mà là hi vọng có thể để cô nàng bốn mắt này tin tưởng. Cô nàng nghe Hướng Nhật nhắc nhở cũng tỉnh ra. Đúng vậy, những kẻ đó giống ma quỷ, có người đi vào nhất định chúng sẽ phát hiện. Mà giờ vẫn chả có ai xông tới bắt người, khẳng định là chưa biết có người đi vào mà cũng chứng minh người đi vào cũng phải rất siêu đẳng. Đọc sách nhiều năm cùng với đầu óc thông minh, cô nàng bốn mắt suy nghĩ một chút những điểm này, đôi mắt tràn ngập hi vọng giống như chết đuối vớ được cọc:"Hướng đồng học, nhất định phải giúp mình cứu cha mẹ""Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp, chẳng qua có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"Hướng Nhật rất muốn biết việc này, không tìm ra nguyên nhân Phương nhị thiếu gia đã khôi phục thần trí, sợ rằng hắn mất ăn mất ngủ. Khó trách lúc gặp Lạc Phi Tử ở Hàn Quốc, nàng nói Phương gia tìm nàng làm phiền, hơn nữa còn hỏi thăm về tình hình của mình. Bây giờ gặp những kẻ tàn nhẫn đó, Hướng Nhật tuyệt đối không có lí do để bỏ qua cho chúng. Cái này gọi là thiên đường rộng cửa không đi, địa ngục chen chúc cứ rúc vào. Mấy ngày trước, một người bạn làm ăn của cha mình giới thiệu một khách hàng lớn bàn chuyện kinh doanh, khách hàng kia họ Phương, lúc hắn tới nhà ta còn đem theo mấy người. " cô nàng bốn mắt nhớ lại chuyện ngày đó, trên mặt in rõ sự kinh khủng, hiển nhiên việc đó đã để lại bóng ma trong lòng nàng. Hướng Nhật từ trong lời nói của nàng cũng đã hiểu rõ được sự việc, thì ra khách hàng họ Phương kia vừa vào cửa liền giết người, chẳng những giết người bạn của cha nàng, ngay cả những người giúp việc cũng cùng chung số phận. Những kẻ đó ra tay vô cùng độc ác, cực kì tàn nhẫn, dường như rất nhanh trừ một người giúp việc cùng cha mẹ nàng bị bắt làm con tin, chẳng còn ai sống cả. Sau đó tên họ Phương kia đem mấy người phụ nữ ra hành hạ. Cuối cùng còn ép cha nàng đem quyền sở hữu tài sản chuyển cho hắn, còn ép nàng làm việc cho hắn nếu không sẽ giết cha mẹ nàng. "Bọn chúng ép bạn làm chuyện gì?" cô nàng bốn mắt lộ vẻ áy náy, vốn nàng là một cô bé tâm địa lương thiện, nếu không sẽ không vội vàng đẩy Hướng Nhật ra khỏi cửa. Mà lại phải hạ độc với một nữ sinh xa lạ, chuyện này nàng cũng không mong muốn. "Hạ độc?" trong lòng Hướng Nhật vừa động, nhớ ra Hác Tiện Văn cũng bị người hạ độc, liền hỏi:"Có phải nữ sinh kia cũng ỏ gần đây?"Cô nàng bốn mắt gật đầu:"Ta nhớ nhà nàng ở số 58, cũng cùng trường với chúng ta"Hướng Nhật siết chặt tay, chẳng qua cũng không phải muốn đánh về phía cô nàng bốn mắt, mà là muốn giết kẻ vô nhân tính Phương nhị thiếu gia kia, thì ra là hắn sai người hạ độc Hác Tiện Văn, xem ra không thể cho hắn chết dễ dàng, Hướng Nhật ít nhất cũng có trăm cách để cho hắn sống không bằng chết. Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật cũng cảm thấy rùng mình, nếu mình về chậm vài ngày hậu quả thức sự khó lường. "Đúng rồi, biết cha mẹ bạn ở đâu không?" Hướng Nhật hiểu rõ, chỉ cần cứu người xong thì cơn ác mộng của tên Phương nhị thiếu kia sẽ bắt đầu. "Ở ga-ra bên trái" cô nàng bốn mắt đi tới cửa sổ, hé rèm ra chỉ chỉ về một nơi. Hướng Nhật liếc mắt một cái cũng nhớ đại khái chỗ đó:"Ở yên đây nhé, tôi đi cứu cha mẹ bạn trước. Đúng rồi, tốt nhất nên đeo kính lại, buộc tóc luôn đi, bộ dáng này mà bị chúng thấy thì rất nguy hiểm""Mình biết, cám ơn, bạn cẩn thận nhé" dường như vì người ấy gián tiếp khen mình đẹp, nên cô nàng có chút đỏ mặt, so với khuôn mặt tái nhợt hắn thấy lúc trước quả thực đã tốt hơn không ít.