"Đại minh tinh?"Hướng nhật mơ hồ nhớ ra người bây giờ đứng trước mắt so với mình kém hơn một ít hình như gọi là cái gì Tư Mã mà mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp qua. "Đại minh tinh thì không dám nhận, chỉ là có chút tiếng tăm mà thôi". Tư Mã Dự miệng khiêm nhường nói nhưng trên mặt cũng không che dấu được vẻ đắc ý. Thật ra hắn cũng không nghĩ ở đây lại gặp được tên người quen mà mình ghét này. Hơn nữa hình như thằng nhóc này vừa đổi người yêu, thật là bất công mà, đàn bà của hắn sao người nào cũng đẹp quá trời. Hướng Nhật nhìn về phía hắn, ở đằng sau còn có ba người trong đó một người là cô gái lần trước đi cùng hắn gọi là Tử cái gì. quên mẹ nó rồi. Còn có hai người một nam một nữ không nhận ra. Người nam khá đẹp dzai, tóc dài quá vai, so với Tư Mã Dự còn muốn hơn ba phần, đáng tiếc thể hình so ra kém hắn nếu cho đứng ở phía sau thì sẽ hoàn toàn bị Tư Mã Dự che mất. Nữ chính là loại tiểu thư cành vàng lá ngọc điển hình, bất quá thân thể tựa hồ không tốt lắm, khuôn mặt tuy xinh xắn nhưng lại hơi nhợt nhạt, phối hợp với thân thể nhỏ nhắn lả lướt làm thành một vẻ đáng thương khiến cho kẻ khác không đành lòng chạm mạnh vào nàng. "Tư Mã, không giới thiệu bạn anh sao?" tên tóc dài dễ coi hỏi, chỉ là con mắt hắn thì vẫn nhìn chằm chằm vào Thiết Uyển. "A a, xém chút thì quên" Tư Mã cười ha ha, khinh miệt nhìn Hướng Nhật. "Vị này vừa gặp mấy ngày hôm trước không phải thân quen chỉ là đến chào hỏi mà thôi. "Sau đó lại chuyển ánh mắt về phía Thiết Uyển, đưa tay ra bắt nói"Vị tiểu thư xinh đẹp này không biết Tư Mã Dự có vinh hạnh được làm quen hay không?"Có người đả kích tên lưu manh đáng lẽ Thiết uyển phải cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng không biết tại sao, nàng đối diện với cái tên này hoàn toàn không có hảo cảm, lanh lùng trừng mắt liếc hắn, rồi đưa tay cầm 1 chén canh đưa lên miệng uống. Tư Mã Dự nhiệt tình nhưng lại bị người ta lạnh lùng từ chối, đang lúc xấu hổ muốn bỏ đi thì tên tóc dài dễ nhìn kéo hắn lại, nhìn Thiết Uyển hai mắt tỏa sáng"Vị tiểu thư này thật là kiêu ngạo ha, không biết Lý Tinh Hòa ta có cái vinh hạnh này không?""Lý Tinh Hòa?" Thiết Uyển ngừng uống canh trong mắt hiện lên một tia lanh lợi. "Con của Lý Tam Sanh?""Nga? Cô biết cha ta?" Tóc dài dễ nhìn có chút kinh ngạc, theo lý mà nói cha của mình cũng chẳng phải là người nổi tiếng hơn nữa cũng chẳng có gì đáng để một người con gái hứng thú, trừ phi thân phận đối phương không đơn giản. Nghĩ tới đây, tóc dài dễ coi âm thầm đề phòng, sắc tâm cũng lui không ít. "Bắc Hải hắc đạo đại ca Bàn Long Hội người sáng lập là ai có biết không?" Thiết Uyển mặt lạnh như tiền nói. "Tiểu thư nói thật hay giỡn, cha ta là doanh nhân mà" Tóc dài dễ coi cười rộ lên vẻ không tự nhiên, lập tức đánh trống lảng"Được rồi, ta có thể làm bạn với cô được không?""Có thể, chỉ cần anh đem bằng chứng phạm tội của cha anh giao cho tôi" Thiết Uyển không hề nể mặt đối phương. Đến mức này thì dù cho da mặt dày như tên tóc dài dễ coi cũng chịu không được nhìn chằm chằm vào người con gái không biết tốt xấu này một hồi, rồi hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi. Từ đầu tới đuôi Hướng Nhật ngồi một bên xem kịch, bất quá thằng nhóc tóc dài lúc gần đi liếc mắt quỷ dị cũng không có tránh được mắt hắn, nhìn bà cô họ Thiết bộ dáng vẫn còn chưa biết, lưu manh cảm giác được cần phải nhắc nhở một chút"Tiểu thư, cô phải cẩn thận thằng vừa rồi gây bất lợi đó""Đến đi, ta sợ hắn sao? Đang lo tìm không được cơ hội để dạy hắn đấy. Dám ra tay bà sẽ cho nó biết cái gì kêu là hối hận!"Thiết Uyển bộ dáng đếch cần. "Ây da, kiêu ngạo quá nha. Ta nhớ có người nào đó từng trốn sau lưng ta cầu cứu mà" Hướng Nhật làm ra vẻ nhớ lại nói. "Anh câm miệng cho ta!" Thiết Uyển nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn vừa lúc đụng với Hắc Cẩu "Gian Ma", lúc đó quả thật sợ hãi trốn phía sau hắn, đó cũng là lần chật vật duy nhất từ trước đến nay, đăc biệt là lại trước mặt tên khốn này. "Tưởng mọi người đều tốt hết hả? Hay là nghĩ mình tài lắm? Vạn nhất hắn chơi sau lưng đem cô đến chỗ nào đó, nghĩ coi, xinh đẹp như cô rơi vào tay hắn thì kết quả sẽ thế nào. ?""Không nói nữa!" Thiết Uyển che lỗ tai lại, không dám tưởng tượng hậu quảSau đó trừng mắt với lưu manh nói: "Anh phải đưa tôi về"Lưu manh tự nhiên là cầu còn không được bất quá bộ dáng giả vờ nghêng nghêng ra vẻ ta đây buổi chiều còn có tiết. Thiết Uyển nhướng mày: "Đừng quên là anh phải nghe lời tôi""Rõ rõ. " Hướng Nhật không ngừng gật đầu đáp ứng, đột nhiên chuyển đề tài bình tĩnh nói:"Đươc rồi, vừa rồi nhận được điện thoại sau đó lại hỏi ta tối hôm qua đi đâu. "Hắn không nói hết câu nhưng đến nước này rồi tin là Thiết cô nương sẽ bổ sung đầy đủ. Hơn nữa loại thủ pháp tìm hiểu tin tức này cũng không làm cho đối phương chú ý thuận tiện tiết lộ tình hình mà minh muốn biết. "Không có gì! Vừa rồi đồng nghiệp điện thoại cho tôi, thông báo là những kẻ chết ở quán bar không phải là bị thiêu mà bị hung thủ dùng Desert Eagle bắn chết. "Nói tới đây Thiết Uyển nhẹ nhàng nhìn thoáng qua lưu manh phát hiện trên mặt hắn không có biến hóa gì mới tiếp tục nói: "Không những vậy nó còn liên quan đến một vụ án lớn khác. ""Có chuyện đó hả? Hèn gì cô nghi tôi"Hướng Nhật sờ sờ cái mũi cười khổ: "Cô nói còn liên quan đến một vụ án lớn? 13 người chết còn chưa đủ lớnsao? Chẳng lẽ còn có vụ lớn hơn nữa?""hôm nay có coi tin tức không đó?""Không biết đọc "Animation City" (truyện tranh Nhật) có tính không?""Ngươi lớn như vậy mà toàn coi những thứ của trẻ con. "Thiết Uyển bị hắn làm cho tức gần chết đành phải giải thích:"Tối hôm qua có 1 nhà bị giết, tính cả bảo vệ là hơn mười người đồng thời bị giết chết, mà con hắn trước đó lại chết ở quán bar. Ta hoài nghi đây là một vụ giết người trả thù đã đươc tính toán"Hướng Nhật mắt giật giật, may là hôm qua dặn tụi hầu tử rồi, nếu không bây giờ sớm đã bị lòi ra rồi. "Tìm được hung thủ chưa?""Chưa được!" Thiết Uyển vô ý đem bí mật không thể bật mí nói ra,"Hung thủ chỉ có một người, nhưng rất giảo hoạt, ngoài một ít đấu vết không đáng kể ra thì tất cả chứng cớ đều bị hắn xóa. "Vừa nói xong liền cốc lên đầu lưu manh một cái"Uy, tôi khuyên anh mấy ngày nay tốt nhất đừng ra khỏi nhà, dù sao anh đi Bar Trầm Luân rất nhiều lần, cẩn thận hung thủ tới tìm""Ấy, sao tự nhiên quan tâm dữ vậy?" Hướng Nhật tò mò nhìn nàng hỏi"Ai thèm quan tâm! Đừng có nhón chân rồi tưởng mình cao, tôi bây giờ có một osin miễn phí, đương nhiên không thể để cho hắn có chuyện gì phải không?""Cái gì? kêu ta là osin?""Thì sao? Anh cũng từng bắt tôi làm. " Tới đó rồi ngưng, mấy từ xấu hổ vậy Thiết Uyển không cách nào nói ra khỏi miêng được, bất quá làm nàng một lần nữa nhớ tới hắn muốn đem nàng trở thành thứ hắn phát dục, lập tức trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn. "Trở thành cái gì?" Thấy Thiết cô nương ánh mắt giống như muốn đem mình chém thành trăm mảnh, Hướng Nhật thân thể phát lạnh, cẩn thận suy nghĩ, thấy chính mình hình như cũng đâu có đắc tội thái quá với nàng. Hắn cũng chẳng biết, bởi vì một câu nói chơi đã triệt để đắc tội với nữ cảnh sát. "Về nhà!" Thiết Uyển cắn răng nói"Còn chưa có trả tiền mà" Hướng Nhạt thiện ý nhắc nhở"Osin sẽ thay tôi thanh toán"". ác độc"Sau khi trả tiền đi ra cửa phát hiện Thiết cô nương vẫn đang đứng chờ ở ngoài chứ không có bỏ hắn đi, tâm lý được an ủi một chút:"Bây giờ đi đâu?""Nhà tôi""Còn ta. ""Đi chung! Cấm hỏi". . Một dãy nhà màu trắng như được bao trùm toàn bộ bởi thảm thực vật màu xanh biếc. "Tự nhiên mang một người con trai xa lạ về nhà bộ cô không sợ à?""Hừ Hừ, nói gì hả?" Nữ cảnh sát rõ ràng đối với võ công của mình rất tự tin đồng thời nàng cũng có chút coi thường tên lưu manh"Tốt lắm, vậy cuối cùng kêu ta đến đây có chuyện gì? Nói thẳng ra đi""Đương nhiên là có chuyện quan trọng. Mấy ngày nay ta ngủ không yên giấc, kêu anh tới. Ách, canh cửa. À không, bảo vệ cho ta. nếu không anh tưởng tôi kêu anh tới làm gì?""Vậy mà là chuyện quan trọng?" Hướng Nhật trừng lớn con mắt, chuyện quái đản này nhất thời cũng làm hắn khóc cười không xong"Có tin tôi đá anh bay không?""Ngươi dám!" Thiết Uyển lớn tiếng la lênNói thật lưu manh bây giờ cũng không có cái can đảm đó, bất quá dung ngôn ngữ chiếm lại chút vốn thì có sao đâu. "Bỏ đi, ta là người rộng rãi không thèm so đo với cô. Ta biết phụ nữ càng gần đến kỳ mãn kinh thì thường hay có những hành động quái đản. ""Không nói cũng không ai kêu anh bị câm đâu!"Thiết Uyển không chút khách khí cắt đứt lời hắn,"Từ giờ đến khi tôi ngủ đậy, anh không được rời phòng khách nữa bước!""Chờ chút!" Thấy Thiết cô nương tiến vào phòng ngủ Hướng Nhật vội vàng gọi lại,"Không biết giường của cô đủ lớn không, ta cũng hơi mệt, cô không ngại chừa cho ta chút chỗ để nằm chứ? Ta không phải là tham lắm đâu, chỉ cần một chút thôi. ". 1 giờ trôi qua, Hướng Nhật nhàn nhã tựa trên sofa xem TV. Trong lúc đó nhận một cuộc điện thoại của Sở tiểu thư gọi tới, tất nhiên lưu manh làm gì dại mà khai bản thân đóng vai " Vệ sĩ mỹ nhân ", nói cạn nước miếng cuối cùng cũng gạt đuợc cô nàng - giọng nói còn mùi dấm nhưng bị ham muốn xem TV cắt ngang cái cụp. 2 giờ trôi qua, lưu manh đang dựa chuyển sang nằm xấp xuống, mơ màng buồn ngủ. 3 giờ trôi qua, Hướng Nhật bắt đầu thấy buồn chán, đi tới ngăn chứa đĩa phía dưói tủ TV định tìm mấy cái đĩa phim cấm. Nhưng đành thất vọng, bên trong ngoại trừ vài cái đĩa phim điều tra cùng hài kịch thì tìm không được bất cứ cái đĩa CD nào có từ liên quan tới " Chưa đủ 18 tuổi, cấm xem", hắn thậm chí còn có ý nghĩ xấu đoán rằng nữ cảnh sát treo đầu dê bán thịt chó, cái vỏ mấy đĩa CD này bề ngoài chỉ là nguỵ trang, bên trong thực ra lại là nội dung thực ra lại là xxx. Thử chiếu vài đĩa, ngay lập tức hết hi vọng, ngay cả gái mặc đồ bơi cũng rất ít xuất hiện chứ đừng nói những cảnh gái không quần áo, khỏa thân làm dáng. 4 giờ trôi qua, lưu manh bắt đầu muốn phát điên rồi, nhẫn nại trước sự kích động mạnh mẽ muốn lao vào phòng ngủ Thiết cô nương, nhớ tới cảnh cáo của nàng lúc trước " Không cho rời khỏi phòng khách", đi vào bếp rõ ràng rất ít khi được dùng tới, lục lọi đồ uống trong tủ lạnh uống một cách điên cuồng, ý đồ dùng thủ đoạn uống hết đồ uống của nhỏ đó để trả đũa. 5 giờ trôi qua, Hướng Nhật đã tới giới cực hạn rồi, đang chuẩn bị tự lên tinh thần rôi đâm thẳng vào phòng ngủ của nữ cảnh sát thì một tiếng chuông cửa vang lên. Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, mặc dù đã hơi lớn tuổi nhưng bộ dáng thuỳ mị vẫn hình như không hề giảm, khuôn mặt hơi giống Thiết cô nương, Hướng Nhật nhìn sửng sốt nhưng lập tức phản ứng lại, lễ phép mời nàng vào nhà: "Là bác gái phải không ạ?""Cháu là?" Hồ Nguyệt từ lúc cửa mở nhìn thấy không phải là con gái mình thì đã kinh ngạc lắm rồi, nhưng bà lập tức bình tĩnh lại. Trong mắt thoáng qua một tia hớn hở: con nhỏ này rốt cuộc lớn rồi, biết đưa trai về nhà rồi. "Cháu là. " Hướng Nhật trong giây lát không biết trả lời thế nào, rốt cuộc không thể nói tui là do con gái bà " Mời" về trông cửa chứ? Như thế thì mặt mũi để đâu. Nhưng thật ra Hồ Nguyệt nhìn gã thanh niên trước mặt bộ dáng gãi gãi gáy xấu hổ, cho rằng hắn ngượng, bèn thay hắn trả lời: "Cháu là bạn của Lộ Lộ à? Không cần khách sáo, bác là mẹ của nó. ""Lộ Lộ?" Hướng Nhật há hốc miệng, không phải là cách gọi ở nhà của cô nàng họ Thiết chứ? Kinh khủng,Quả nhiên, bác Thiết trả lời chứng minh cho suy đoán của hắn: "À, đó là cách gọi ở nhà của Thiết Uyển nhà tôi, ở nhà đều gọi như vậy. Được rồi, con bé đâu, sao lại không thấy nó?""Ách. Còn đang ngủ trong phòng!" đột nhiên thấy không ổn, Hướng Nhật ma xui quỷ khiến thế nào mà nói thêm một câu: "Mấy ngày nay làm nàng vất vả. ""À!" Hồ Nguyệt thích thú gật gật đầu, nhìn về phía lưu manh, trong ánh mắt hàm chứa vẻ mập mờ mà người khác khó có thể phát hiện. " Mấy ngày nay nhờ có cháu quan tâm Lộ Lộ. Ai, nó thật là túyp người đam mê công việc, công việc mà nhiều lên thì ngay cả nhà cũng chẳng nhớ nữa. "Mặc dù không rõ lắm bác Thiết nói lời này thật sự có ý, nhưng bản lĩnh ứng biến linh hoạt Hướng Nhật cũng không gì sánh kịp: "Không có gì, đây là việc cháu nên làm. " thuận tiện khen cô nàng một chút " Hơn nữa khi nhỏ làm việc là lúc xinh đẹp nhất!"Hồ Nguyệt hết sức hài lòng với câu trả lời của hắn, đặc biệt là quan điểm đó càng làm cho nàng trong lòng thấy đồng tình. Ngoảnh đầu vô tình thấy một quyển sách dày đang mở đặt trên bàn uống trà, nàng cầm lên, chỉ thấy mặt trên in chi chít đầy chữ, hơi kinh ngạc: "Vừa rồi cháu đang đọc sách?" Đây là một quyển sách Tiếng Anh " Phục sinh" tuy rằng bên trong cũng không có từ lạ gì, nhưng đối với lớp trẻ đương thời có thể đọc thông thạo trọn vẹn gần như chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa quyển sách này chính mình để lại cho con gái, mục đích đương nhiên không phải làm cho nàng vạch trần toà án giết người bừa bãi thời kỳ Sa hoàng cùng với bản chất của nhà tù giam cầm ngưòi dân vô tội, mà là để cho con gái lý giải đâu mới là tình yêu chân chính. Tuy rằng bên trong có một đoạn nội dung tương đối lộ liễu, nhưng cũng không gây trờ ngại mục đích nàng dạy dỗ con gái, thậm chí còn có chút trợ giúp. Hướng Nhật cũng không biết suy nghĩ trong lòng bác Thiết, khiêm tốn nói: "Nếu có thời gian, đọc nhiều sách một chút, dù sao cũng có ích. " Cuốn sách " Phục Sinh" này là lưu manh nhặt được dưới bàn trà, lúc ấy trên mặt bìa sách còn vài vết mờ mờ, xem hình dáng chắc hẳn là người nào đó lấy nó miếng lót đồ, bên trên đặt đồ chứa chất lỏng - ví dụ như nồi canh hay xoong mì. Hồ Nguyệt ngay lập tức đối với hình ảnh giản dị của hắn càng thêm hảo cảm, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi, quan tâm hỏi: "Cháu đều hiểu hết sao?""Cũng gần như vậy ạ!" đối với lý giải về " Phục sinh" Hướng Nhật không phải là khoe khoang, hắn thật sự hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc. Lúc trứơc khi còn tại trường học, vì nguyên nhân " Không thể nói ra" với người khác cá cược, cuốn " Phục Sinh" này hình như đã đọc cả trăm lần rồi, có thể nói là thuộc làu làu cũng không quá đáng. Hắn đã từng thành lập "Hội Phê bình" kịch liệt công kích Nehklioudov bạc tình vứt bỏ Katioucha, nhưng sau đó bởi vì nhân vật nam vì giúp cho nàng giảm hình phạt mà táng gia bại sản nên hình tượng của hắn cũng thay đổi nhiều. Ban nãy lật cuốn " Phục sinh" xem cũng bởi vì nhàm chán nên muốn kiểm tra xem khả năng ghi nhớ của mình có giảm đi hay không thôi. Hồ Nguyệt sợ hắn còn trẻ có chút khoa trương, cố ý dùng tiếng anh hỏi những vấn đề khó khăn ẩn dấu, hoàn hảo là hai bằng thạc sỹ của Hướng Nhật cũng không phải là lấy tiền mua, trong bụng cũng có chút kiến thức, cũng có thể trả lời lưu loát bằng tiếng anh, thậm chí còn đưa ra một vài cách nhìn nhận của riêng mình. Hồ Nguyệt không chỉ là hài lòng, mà là rất hài lòng, vô cùng hài lòng. Vì sợ người trẻ tuổi có tài kiêu ngạo, Hồ Nguyệt tiếp tục đặt câu hỏi. Đối với giáo sư ngoại ngữ tại trường đại học như nàng mà nói, không phải chỉ hiểu một ngoại ngữ, nhưng nàng càng nói chuyện thì càng kinh ngạc, chàng trai trước mắt này đúng là " giỏi giang " vượt qua sự tưởng tượng của nàng. Vừa mới lỡ nói ra một câu tiếng Pháp, không nghĩ là chàng trai trước mặt cũng có thể dùng tiếng Pháp thông thạo trả lời, với phát hiện này, nàng thỉnh thoảng cũng lại " không cẩn thận" để lộ ra vài câu ngoại ngữ khác, hắn đều có thể đáp lại từng cái, mặc dù có chút giải thích đều không phải là rất chuẩn mực, nhưng cũng đủ làm cho Hồ Nguyệt kinh ngạc. Vì vậy, nàng nóng lòng muốn biết chàng trai này làm gì: "Được rồi, cháu làm nghề gì vậy?""A. cháu đang còn là sinh viên. " lưu manh cũng còn may, trước đây đọc khá nhiều loại sách, nếu không thật đúng là không trả lời được câu hỏi của bác Thiết. Mặc dù vậy, trong lòng hắn toát cả mồ hôi, bởi vì hắn sợ lại bị hỏi tiếp thì ló ra cái đuôi chó chắc luôn. "Sinh viên?" Hồ Nguyệt khẽ nhíu mày, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, mặc dù tuổi so với con gái mình còn kém hơn, nhưng hiện nay có mấy gã thanh niên có học thức được như hắn? Hơn nữa con gái mình lúc nào mắt cũng đặt cao hơn đỉnh đầu (chảnh), có thể hấp dẫn nàng nói không chừng chính là học thức của chàng thanh niên này. Nghĩ vậy, nàng dỗ dành: "Không sao, còn trẻ phải cố gắng lên, chờ tới lúc tốt nghiệp cả hai kết hôn cũng không muộn. ""Kết hôn?" Hướng Nhật khó hiểu, thế này là thế nào?"Sao vậy? Cháu không muốn?" trong giọng nói của Hồ Nguyệt rõ ràng có vẻ giận dữ. Hướng Nhật phục hồi lại tinh thần, bác Thiết rõ ràng xem mình thành. con rể tương lai rồi. Nghĩ lại cũng phải, một thằng con trai trong nhà một cô gái độc thân còn tuỳ tiện như thế, không hiểu nhầm cũng rất khó. Nhưng vậy cũng tốt, đang tìm cô hội trả thù Thiết cô nương. Hướng Nhật trong lòng âm thầm cười, thở dài nói: "Không phải là cháu không muốn, nhưng Tiểu Uyển nàng. ""Nó không muốn?" Hồ Nguyệt hiểu rất rõ tính tình của con gái, đúng là giống với tính cách của nó, bản thân mình vì nó mà đã nhiều lần giật dây bắc cầu nhưng đều bị cự tuyệt, đây cũng là vấn đề rất đau đầu của nàng. Nhưng mà bây giờ tìm được một người hiếm thấy, hơn nữa điều kiện lại tốt như vậy, lần này nói gì đi nữa cũng không thể dung túng nó, vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, nó không muốn cũng không được, chỉ cần tốt nghiệp cả hai lập tức kết hôn. Cháu nếu như lo lắng, bây giờ kết hôn cũng được, rất nhiều sinh viên cũng có con nhỏ, kết hôn sớm cũng không sao!"(ND: OMG, mẹ vợ muôn năm)"A?" tim Hướng Nhật nhanh chóng nhảy lên cái "phốc" đập " Thình thịch", Thiết mama quá kinh khủng đi, làm việc thật hùng hổ, tuyệt không dây dưa lằng nhằng. "A cái gì? Ngươi, thằng nhóc này, chuyện này cứ giao cho bác. " Hồ Nguyệt tưởng rằng " con rể" vì vui quá mà như vậy, xúc động nói " À, bây giờ bác phải đi gọi nó dậy!""Đừng!" Hướng Nhật vội vàng kéo nàng, lúc này chính là lúc thể hiện, mặc dù trong lòng mong sao đánh thức Thiết cô nương, nhưng giả bộ phải giả cho tới: "Tiểu Uyển bây giờ còn đang ngủ, bác gái chờ nàng tỉnh dậy rồi hãy nói, mấy ngày nay cháu thấy công việc của nàng quá vất vả rồi. "Thấy " Con rể" có ý tốt, Hồ Nguyệt trong lòng vui vẻ, có một người có học thức lại có sự quan tâm tới con gái như vậy làm "con rể", nàng cũng không biết nói gì hơn. " Được, chờ nó tỉnh dậy. Nhưng bác phải mắng cháu, cháu không thể nuông chiều nó vậy được. ""Ha ha. " Hướng Nhật ngây ngô cười, khiến cho hảo cảm của bác Thiết càng sâu đậm, " Đã vậy, bác cũng không nói gì nữa, chuyện tình cảm của mấy đứa thì mấy đứa tự xử lý đi. " đột nhiên đổi giọng, nghiêm mặt nói: "Nếu như Tiểu Uyển không đồng ý cháu hãy nói với bác, bác sẽ thay cháu giải quyết!" có lẽ cảm thấy như vậy sẽ làm cho "con rể" da mặt rất "mỏng" trước mặt sợ hãi, bác Thiết chuyển đề tài: "Được rồi, bữa tối còn chưa ăn hả? Định ra ngoài ăn sao?"Hướng Nhật từ vẻ mặt nàng có thể thấy được câu thứ hai rõ ràng đối với việc ra ngoài ăn cơm cho rằng không tốt, lập tức nịnh nọt nói: "Không phải, bọn cháu bình thường đều là ăn ở nhà. Bác gái chắc cũng chưa ăn? Cháu đi nấu ngay, một lát là có thể ăn. ""Cái gì, cháu nấu cơm?" Hồ Nguyệt há hốc miệng, đây đã là lần thứ hai bị chấn động. "Vâng ạ, Tiểu Uyển phải làm việc mà. "". để bác nấu đi. " Hồ Nguyệt nói muốn vào phòng bếp. "Không cần, bác gái cứ xem ti vi đi, cháu làm xong ngay. " Hướng Nhật vội vàng can ngăn, may mắn ban nãy lấy đồ uống phát hiện bên trong tủ lạnh còn một ít rau dưa và ít thịt, lưu manh quyết định thể hiện một phen. trước tiên chinh phục dạ dày của "mẹ vợ". Nhớ lại trước kia khi hắn chưa làm lưu manh ngày ba bữa cơm cũng chẳng có. Đã từng cho một gã nghe đâu có cụ cố là đầu bếp tại ngự trù trong triều đình làm đàn em, đầu bếp kia để chứng minh mình là hậu duệ của ngự trù, chỉ cho hắn không ít kỹ thuật. Hồ Nguyệt tất nhiên sẽ không ngồi yên coi TV, đi theo " con rể" vào phòng bếp, nhìn kỹ thuật xắt rau thành thạo của hắn, tự cảm thấy không bằng, đồng thời ấn tượng về hắn trong lòng lại tăng thêm một bước lớn. Hướng Nhật làm cơm cũng không có nhàn rỗi, học theo một ít kiến thức đọc trong sách, đồ ăn nào có công hiệu phòng ngừa cao huyết áp, loại gia vị nào cho nhiều sẽ tăng khả năng mắc bệnh ung thư, loại thịt nào chứa hàm lượng cholesterol làm tổn hại tới cơ thể, vv. nói xong Hồ Nguyệt đúng là vui vẻ ra mặt, không ngừng tươi cười. Chờ khi cơm nước làm ra xong, chẳng những màu sắc phong phú, ngay cả mùi vị cũng rất tốt, bác Thiết có tay nghề nấu nướng lần đầu tiên nếm thử cũng khó có thể tin. Điều này dù cho nàng không hề mê tín dị đoan cũng tin con gái mình có bạn trai tốt như vậy chăm sóc cũng không biết là phúc khí tu mấy đời, càng kiên quyết phải đem chàng trai này trở thành con rể mình, trong lòng quyết định lúc nào dẫn về cho ông nhà nhìn một cái, ông ấy nhất định vui vẻ lắm. Chờ cơm nước xong xuôi, trời cũng đã sập tối, thấy con gái còn không có ngủ dậy, Hồ Nguyệt bắt đầu không hài lòng, chuẩn bị đi gọi con gái thức dậy: "Tiểu Uyển đi ngủ lúc nào vậy?"Hướng Nhật làm bộ vô ý nói: "Từ giữa trưa, 12 giờ. A, không phải, là vừa mới ngủ trước khi bác đến vài phút. " Nhưng mà hắn "giải thích" hiển nhiên làm cho bác Thiết thêm tức giận, "Con nhỏ đó ngủ lâu như vậy à. Xem ra bác phải trị tật xấu này của nó. " còn chưa nói hết, liền hầm hầm đi tới phòng ngủ của con gái.