Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 114: An cô nương lại muốn hun?

14-11-2024


Trước Sau

Mỹ nhân sau màn cheThâm tọa túc Nga MiLong châu đã thành lệXin hỏi tâm hận ai?Hướng Nhật ấm ức nhìn hai mỹ nữ đang tung tăng đi phía trước nói chuyện líu lo ko để ý đến mình, trong lòng bất mãn vô cùng.
Mà điều bực mình hơn là người có thể trò chuyện cùng hắn lại là một thằng đực rựa.
tức muốn hộc máu"Lão đại, sáng sớm đã mệt mỏi vậy, tối qua chắc " mần ăn" dữ lắm phải ko?" Đầu củ tỏi nhìn cái vẻ mặt mơ màng của lưu manh, cười cười nói"'Mần' cái đầu ngươi, đừng nghĩ ta ko biết ngươi đang nghĩ chuyện gì, con mẹ nó, cút cho ta" Hướng Nhật hung hăng trả lời"Lão đại, ko phải anh ở chung với hai vị đại tẩu sao?" Đối phương vẻ mặt khó chịu, mà hai đại mỹ nữ đi trước cũng ko để ý đến người này, đầu củ tỏi cũng đoán được đôi chút.
"Ngươi xem chúng ta giống như vậy sao? Ngu ngốc!" Hướng Nhật đẩy mạnh vai hắn ra một bên.
Thật ra thì.
lúc này lưu manh đang buồn bực đến mức tự sát, mọi chuyện đều do đồ đệ ngoan mà ra cả.
Tối qua, sau khi Sở Sở tắm xong, nàng lấy lý do sợ "ma" đòi Sở đại tiểu thư ngủ chung, trời ạ.
sớm ko sợ, muộn ko sợ, lại sợ ngay khúc quan trọng nhất.
báo hại cả đêm lưu manh cứ trằn trọc mãi ko ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, dục hỏa như muốn thiêu rụi thằng em.
tối qua nếu nàng ko tặng "lễ vật tinh thần - UW " để hạ hỏa, chắc hắn đã nhịn ko được chạy vào trong phòng nàng mà...
(ghê quá)Củ đầu tỏi thì làm sao mà biết được ý niệm cầm thú trong đầu hắn được, vừa xoa vai vừa khoa trương nói: "Ây da, lão đại, chẳng lẽ anh ko biết anh mạnh như thế nào sao? Tiểu đệ thân thể ốm yếu, bị anh đẩy một cái muốn chết luôn"Âm lượng hơi to là lưỡng nữ quay đầu lại nhìn, chẳng qua lại ko thấy phía sau phát sinh thêm sự tình gì nên cứ tiếp tục " Đường ta ta đi""Than thở cái gì? Sớm biết cơ thể suy nhược thì nên đi rèn luyện thể lực, cứ sáng sớm ra đường ngắm mỹ nữ riết, sau này đang " hành sự" giữa chừng mà bị " gãy" chắc chắn bị đá lọt giường " Hướng Nhật lại hung hăn mắng (giận cá chém thớt @@!)Dường như những lời này làm cho Củ đầu tỏi giật mình, đỏ mặt mà bỏ chạy.
Nhưng sự thật tên tiểu tử này ko phải nghe nói đi rèn luyện thân thể, mà vì hắn thấy được bóng người đi từ xa.
là Tiểu Huệ.
Sau khi dứt được cái đuôi, Hướng Nhật tiến lại gặp hai em xinh tươi, miệng bắt đầu ba hoa: "Hai vị mỹ nữ, đang nói gì thế? Ta có vinh hạnh được nghe ko?""No - Way " Hai vị đại tiểu thư đồng thanh trả lời, liếc mắt nhìn nhau cười"Không thể nào, mới có một đêm mà hai người đã ăn ý như vậy?" Hướng Nhật trừng to mắt, trong lòng bắt đầu đoán, ko biết tối qua hai nàng đã làm gì.
Hơn nữa ánh mắt Thạch Thanh hiện lên tia "nham hiểm ", lập tức cảm thấy ko lạnh mà run.
"Sao lại ko thể? Chúng ta là tỷ muội tình thâm mà!" Sở Sở nói xong, đưa mắt nhìn Thạch Thanh " Chị nói có phải ko, Thanh tỷ""Ko sai " Thạch Thanh gật đầu khẳng định, liếc mắt nhìn cầm thú lão sư kia " Sở Sở, ta nhớ có người buổi sáng đã đáp ứng ta cách ly 20 bước, mà bây giờ lại ở gần như vậy.
" Vẻ mặt nàng đã kết thúc thay cho câu nói (lần này thì bỏ mịa thật rồi - 20 bước mần ăn con mịe gì)Ngay lập tức, nét mặt Sở Sở trở nên hung dữ, liếc mắt nhìn lưu manh " Hướng Quỳ, như thế này là sao? Nói ko giữ lời àh?"Hướng Nhật chỉ còn nước lắc đầu cười khổ, sáng nay đồ đệ đã đề xuất " Ở trong trường, cách ly 20 bước " Dĩ nhiên, với điều kiện như vậy, Sở Sở đồng ý hết mình, mà động lực của nàng thì vô cùng đơn giản, ko muốn gặp phiền toái trong trường.
Nguyên nhân sâu xa là: hai nàng là người nổi tiếng trong trường, nếu đi cùng một tên nam sinh khác chắc chắn sẽ có người thêm mắm thêm muối cà chua dưa leo cái loại vào, cho nên bắt người nào đó chịu ủy khuất còn hơn là mình (vợ kiểu này em bỏ nhà đi cho lành)Và, có kèm theo một điều kiện phụ.
Tên kia ko được ở gần đứa con gái khác trong trường luôn.
cũng cách 20 bước.
Hung hăng liếc nhìn thì chỉ thấy đồ đệ đang cười trộm, Hướng Nhật bây giờ chỉ còn biết " Ngậm đắng nuốt cay", như vậy chẳng phải là quá đáng lắm sao? Rõ ràng là muốn chơi khăm mà, rất độc địa! Quả thật là độc ác trắng trợn! Mặc dù biết là âm mưu của đồ đệ, nhưng Hướng Nhật nhà ta cũng phải ngậm mỗm lại, biết làm sao được, lỡ cô bé này nói ra chân tướng thì.
buổi tối hôm đó xém tý đã đem đồ đệ ra XXOO, bây giờ chỉ cần có hành vi chống đối là bị đem đi bắn bỏ liền.
Có trách thì tự trách bản thân quá xúc động, ko kìm chế được.
Nếu có thể kìm chế một chút.
KO! Đánh chết cũng ko! Hướng Nhật dám chắc, nếu tình huống đó còn tái diễn một lần nữa, hắn vẫn sẽ cùng đồ đệ " thân thiết" thêm một lần nữa, mặc cho bị cấm dục, hắn vẫn sẽ làm.
Trong lòng hắn bây giờ đã sớm có một kế hoạch dâm đãng, nhất định một ngày nào đó phải đem đồ đệ nằm dưới thân mà " dày vò", phải trừng phạt trên giường, xem nàng còn đắc ý nữa ko.
Tưởng tượng đến da thịt trắng ngần, cặp núi lửa cao vút cùng phần dưới một mảng " Đen mà hấp dẫn", Hướng Nhật ko nhịn được dục vọng, " Cờ tổ quốc" bắt đầu được kéo cao lênThạch Thanh đi phía trước đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, tựa hồ như có chuyện bất thường sắp phát sinh trên người mình, ko khỏi quay đầu nhìn về phía sau.
Bởi vì Sở Sở đã cách ly hai người ra khỏi cầm thú lão sư kia, nhìn thấy vẻ mặt bất thường, nàng lập tức hiểu cảm giác bất an kia chắc chắn có liên quan đến người này.
Tuy ko biết tên sư phụ cầm thú này nghĩ gì, nhưng chắc chắn ko phải điều tốt lành, nhẹ nhàng hừ một tiếng, dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương ko được làm loạn, rồi quay đầu lại tiếp tục đi.
Hướng Nhật sờ cằm, ánh mắt của đồ đệ khi nãy, thật sự rất.
câu hồn a.
Động tác xoay người cùng mắt ánh gợi cảm kia, có phải ý muốn nói tối nay có thể vào phòng nàng ko? Là vậy, chắc chắn là vậy.
Lưu manh đang lúc đắm chìm trong dâm ý, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói " Tiểu tử, ngươi tới số rồi""Cái gì?" Đang "phê" nên chưa kịp hồi phục ý thức nên lưu manh mơ màng hỏi, nhưng âm thanh này vô cùng quen thuộc, hắn quay người ra phía sau.
nhất thời giật mình: "Là ngươi?""Đúng, là ta " Ngươi kia cay độc đáp, ánh mắt trở nên hung dữ nhìn lưu manh như muốn ăn tươi nuốt sốngAn Tâm hôm nay đến đây mục đích rất đơn giản, tìm bạn tốt Thạch Thanh để kể lại sự tình hôm qua mình bị một thằng con trai làm nhục, từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ chịu nhục như thế, hơn nữa nàng lại còn vô cùng căm ghét đàn ông, Cho nên hôm nay, quyết định đại khai sát giới, đi kiếm thằng con trai đó, "bụp" một cái đơn giản.
cho hắn hết làm càng.
Chỉ là ko ngờ vận khí của nàng hôm nay tốt như vậy, ra khỏi cửa chưa được bao lâu đã gặp cừu nhân.
Đúng là trời cũng giúp ta!Hôm nay nàng chuẩn bị rất chu đáo, vì phải đối phó với thằng con trai tàn phế mà vô cùng lợi hại, nàng cố ý lên tiếng như để nói cho người đi sau lưng mình biết chính xác mục tiêu.
Người đi sau lưng nàng nãy giờ ko lên tiếng, sắc mặt lạnh lẽo nhưng có thực lực rất mạnh, là một quyền đạo cao thủ nhiều lần đoạt giải quán quân - Kim Thân Dân, một người Hàn Quốc.
Nàng nhìn lưu manh cùng tên võ sư đều đầy vẻ chán ghét, giống như đang nhìn đống bùn lầy của xã hội.
Dù tên gia hỏa đáng ghét tàn phế kia rất lợi hại, nhưng cũng chỉ có một tay.
Nếu mà thắng thì cũng ko có chút gì vẻ vang cả, hơn nữa lại đang ở ngoài đường đông người, thôi bây giờ cứ tùy tiện tìm một lý do gì đó đuổi hắn đi.
Nếu hắn ko chịu đi mà ở lại đánh, thì tốt nhất là lưỡng bại câu thương, cả hai đều ko liên quan đến mình.
Ý thức được bên đây có vấn đề, lưỡng nữ bắt đầu đi lại.
Hướng Nhật liền thấp giọng nói: "Này cô bé, ko quên được hương vị hôm qua sao? Hôm nay lại đến đây muốn hun nữa àh?" Nói xong lơ đãng nhìn sau lưng nàng, thân người cao một thước tám, tay chân rắn chắc, là thành quả của việc trường kỳ tập luyện đây.
Chỉ có điều lưu manh ko biết là, khi hắn vừa nói xong, ánh mắt người này đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng.
"Thằng khốn này!" An Tâm xiết chặt nắm tay, nhớ lại nụ hôn đầu tiên của mình đã bị.
tên hỗn đản này cướp mất, nàng ko nhịn được căm hận mà nói: "Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi sống ko bằng chết!""Phải ko?" Hướng Nhật khinh thường đáp lời, hôm nay ko có tên bảo vệ nào đi theo cả, chẳng lẽ nàng nghĩ cái tên kia có thể làm gì được àh?

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!