Trời quang mây nhẹ trôi lững thữngNắng bạc hờ hững rắc mái hiên. Tiết thu se lạnh, mặt trời lên cao. Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, một thânthanh sam của Hắc Yêu Hồ Trí Hoá đứng đơn độc, ẩn hiện giữa bóng hoa lấp lánh lay động theo gió. Đôi mắt sáng dài, nhếch lên theo khoé môi đangdần hé ra nụ cười tà ý ma mị. Thật lòng thì, tại lúc này, y cũng ra dáng một con người. Nhưng trong mắt mọi người phía Đông thái đài,người này từ lâu đã là nhân vật phản diện tiêu biểu, sẵn sàng gây ác,bất chấp thủ đoạn. Bây giờ, trông tư thế giả vờ giả vịt kia, ai nấykhông hẹn mà lòng cùng sôi trào căm phẫn, thi nhau châm biếm:"Ha ha ha, Kỳ Lân Môn quả nhiên toàn lũ vô dụng, giờ lại phải cậy nhờ đíchthân môn chủ đơn thương độc mã mà xuất trận!", Hàn Chương lớn tiếng cười nhạo. "Cũng không hẳn là vậy!", vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, TríHoá nói: "Thân thủ tại hạ trong Kỳ Lân Môn bất quá chỉ là hạng tam lưu,nếu hôm nay không thượng đài tỉ thí thì e rằng ngày hôm sau không còn cơ hội cho các vị chê cười!"Trí hoá vừa dứt lời, sắc mặt mọi người liền biến đổi. "Tên này đích thực ăn nói hàm hồ, nói hươu nói vượn!", Hàn Chương quay đầu lại, một mặt khẳng định. "Đúng vậy! Tuy rằng con hồ ly này thối mồm độc miệng, nhưng võ công chắc chắn không tệ! Với đẳng cấp của hắn mà còn không là gì ở Kỳ Lân Môn thì... Chuyện quá vô lý rồi!", Đinh Triệu Huệ mặt khác đồng tình. "Mặc kệ hắn nói thật hay không! Trận này chúng ta quyết đánh tới cùng, trước phân định thắng thua, sau triệt hạ uy phong hắn!", Bùi Thiên Lan vỗbàn, kích động hô lên. Tưởng Bình vẫn là người giữ được bình tĩnh nhất, cất tiếng hỏi: "Người nào nguyện ra ứng chiến?!". "Ta đi, ta muốn giết con hồ ly này lâu lắm rồi!", Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Triệu Huệ đồng thời đứng bật dậy, không hẹn mà cùng nói: Tưởng Bình xem như không nghe thấy, quay đầu lại những người còn lại nói:"Còn có ai khác nguyện đi không?". "Tứ ca!!", Bạch Ngọc Đường trừng mắt. "Tưởng tứ ca!", Đinh Triệu Huệ ấm ức. Tưởng Bình khẽ thở dài một hơi, nhìn phía hai người này một chút, khẳng định: "Nếu để hai ngươi thượng đài, trận này tất bại!""Sao lại thế được", Bạch, Đinh càng là một giọng oán hận. Tưởng Bình lắc đầu: "Đinh nhị đệ! Đệ cùng Trí Hoá giao tình không ít... . ""Ai thèm qua lại với cái con hồ ly thối ấy???", Đinh Triệu Huệ giậm chân. "Còn Ngũ đệ bản tính nóng nảy... !""Ta nóng nảy khi nào?!", mắt hoa đào nào đó trợn lên. Lần này, không chỉ Kim Kiền mà tất cả mọi người nhất tề thở dài. "Hắc Yêu Hồ Trí Hoá tà ý thâm sâu, khó đoán biết nhất lại không nằm ở võcông, mà chính nằm ở khả năng hoạt ngôn xảo biện. Loại người như hắn cóthể đem ba tấc lưỡi mà bẻ cong đại cục. Lúc thì hắn dùng chiêu khíchtướng, khi lại châm biếm, hoặc đe doạ nhiễu loạn lòng người, khiến tâmtrí dần không mẫn tiệp, đánh mất tự chủ, thực lực dần bị chế ngự khôngthể phát huy. ", Chân Trường Đình đem ý kiến quyền uy, góp bình luận,"Lúc này, dù là cao thủ nhất lưu cũng e rằng cũng không thể chiếm lợithế!" (*)"Hai người các ngươi còn chưa lên đến võ đài đã bị hắncông kích cho tâm trí rối loạn, hỏi làm sao có cơ mà thắng?", Tưởng Bình cao giọng hùng hồn hỏi một câu, đem cái miệng còn muốn cãi tiếp của hai người Bạch, Đinh chặn đứng lại. Không đến nỗi chứ! Đây chẳngphải vừa động thủ vừa động khẩu, vừa đánh nhau vừa võ mồm sao? Kim Kiềnchấm mồ hôi, tự hình dung ra thế trận Độc Khẩu Ma Pháp Đại Công Phá (*)mà bất giác rùng mình.