Đợi đến khi bốn người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền và Nhan TraTán gấp rút đi đến bên ngoài cửa lớn viện Phu Tử, lại bị Vương Triều, Mã Hán đang canh giữ ở cửa ngăn lại, dẫn lách qua cửa chính phòng khách,đi men theo mép tường bao quanh viện Phu Tử, cuối cùng đi tới vách tường phía sau phòng khách. Mà lúc này, cạnh cửa sổ phía sau phòngkhách đã đứng sẵn một người, lỗ tai nghiêng xuống kề sát khung cửa sổ,vẻ mặt chăm chú, từ đầu tới đuôi là loại tạo hình "Nghe góc tường" (*)tiêu chuẩn ---- mà người này lại chính là thủ tịch chủ bộ Khai Phong phủ Công Tôn tiên sinh. (*) Có vẻ giống như nghe lén. Bốn người nhất thời kinh ngạc tại trận. "Công Tôn tiên sinh?! Ngài vậy là ----"Ngay cả vị tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó vốn nổi danh trầm ổn cũng phát âmkhông rõ, không cần nói đến vẻ mặt ba người còn lại đặc sắc ra sao. Công Tôn tiên sinh nghe thấy tiếng bước chân của ba người, mặt không đổi sắc phẩy tay áo với cả ba, ra hiệu im lặng, sau đó trỏ ngón tay vào trongcửa sổ, đóng đồn vững chãi tiếp tục "Nghe góc tường". Mọi ngườicàng kinh ngạc hơn, cùng nhìn theo hướng chỉ của Công Tôn tiên sinh, chỉ thấy đằng sau song cửa sổ khép lưng chừng, là một phiến gỗ lê cổ chạmtrổ hoa văn dựng đứng trước cửa sổ, xuyên qua khe hở giữa phiến gỗ, cóthể trông thấy tình hình bên trong phòng khách. Ngay giữa phòngkhách là một vị ngồi ở vị trí thượng tọa, mặt đen uy nghiêm, trên tránđiểm xuyết vầng trăng khuyết, đúng là phủ doãn phủ Khai Phong Bao đạinhân; trong khi đó trên chiếc ghế bành bên trái, đang ngồi một vị nam tử mặc bộ bào gấm màu tím đỏ. Nam tử này trạc bốn mươi tuổi, thânhình thon gọn, dong dỏng cao, da mặt trắng nõn, mắt phượng mày nhạt,trên môi còn giữ lại hai cọng râu cá trê được cắt tỉa gọn gàng, bề ngoài cũng tương đối tuấn tú, chỉ có điều khuôn mặt lại nhuốm vẻ u sầu, chânmày nhíu chặt, chốc chốc lại thổi mạnh tách trà cầm trong tay, chắc hẳnđây chính là Hộ bộ thượng thư Tôn Hoài Nhân. "Tôn đại nhân, ngài vừa nói sáng hôm nay phát hiện Ngũ phu nhân của quý phủ đã mất tích?" Bao đại nhân hỏi. "Đúng vậy. " Tôn Hoài Nhân đại nhân thở ra một hơi thật dài, đặt tách tràxuống, nhìn về phía Bao đại nhân: "Vào bữa sáng hôm nay, Tôn mỗ đã không còn trông thấy Diệp nhi ---- Khụ, Diệp nhi chính là người thiếp thứ năm của Tôn mỗ, Tôn mỗ tưởng rằng Diệp nhi không khỏe trong người nên đếnthăm, vừa đến nơi đã thấy bốn nha hoàn trong phòng Diệp nhi đều có vẻhoảng sợ, nói chuyện thì ấp a ấp úng rất khả nghi... Tôn mỗ liền xông vào phòng, lại không đoán được Diệp nhi không ở trong phòng, không biết đãmất tích từ lúc nào ---- Haizz... ""Tôn đại nhân đã hỏi qua các nha hoàn hay chưa?" Bao đại nhân tiếp tục hỏi. "Tất nhiên tại hạ đã xét hỏi kỹ càng. Nhưng cả bốn nha hoàn kia đều bảokhông biết tại sao đêm qua lại ngủ say như chết, đến rạng sáng mới pháthiện Diệp nhi đã không còn bóng dáng. " Nói đến đây, Tôn Hoài Nhân đạinhân vỗ bàn, cả giận nói: "Đều là một lũ nô tài vô dụng!""Tônđại nhân xin chớ nóng nảy. " Bao đại nhân xe râu, suy tư một lát mới nói: "Vậy là không thể biết được chính xác thời gian Ngũ phu nhân mất tích?""Bữa tối hôm qua Tôn mỗ còn cùng Diệp nhi uống rượu cười đùa, không thể tinđược sáng sớm hôm nay đã, đã... " Tôn Hoài nhân nhìn Bao đại nhân vẻ mặtkhẩn cầu: "Xin Bao đại nhân nhất định phải thay ta tìm Diệp nhi trở về!""Vào bữa tối hôm qua ----" Bao đại nhân gật gật đầu: "Nói như thế, Ngũ phu nhân ắt hẳn mất tích vào khuya hôm qua. ""Nhất định như thế. " Tôn Hoài Nhân gật đầu: "Diệp nhi bình thường luôn tuântheo nề nếp, là người khuôn phép nhất, sao đột nhiên lại mất tích? Chẳng lẽ là ----" Nói đến đây, Tôn Hoài Nhân bất chợt hít vào một ngụm khílạnh, đột nhiên giương mắt nói: "Chẳng lẽ bị kẻ xấu nào đó bắt đi để uyhiếp tại hạ?""Tôn đại nhân chớ nên hoảng hốt. " Bao đại nhân nhẹgiọng trấn an: "Có phải là kẻ xấu ra tay hay không, hiện vẫn chưa cóchứng cứ, bây giờ ngài cứ tạm tả lại cho bản phủ tướng mạo đặc trươngcủa Ngũ phu nhân trước đã, sau đó bản phủ sẽ phái người vẽ lại tranh dòtìm khắp thành mới là thượng sách. ""Phải, phải phải!" Tôn Hoài nhân gật đầu liên tục, nhẹ thở ra nói: "Vẫn là Bao đại nhân suy nghĩ chu toàn. ""Vậy hình dáng của Ngũ phu nhân ra sao?""Diệp nhi... " Tôn Hoài Nhân hơi hí mắt, hai cái ria mép mảnh vểnh lên đôichút, nét mặt dần đổi sang dịu dàng: "Diệp nhi rất thanh tú, từ bé đãphải chịu khổ để lớn lên, lại biết quan tâm đến người khác hơn cả, kể từ lúc gả cho Tôn mỗ ba tháng trước, liền trở thành người tri kỷ nhất củaTôn mỗ... Diệp nhi có thể ca có thể múa, biết văn biết thơ, còn có tàigảy đàn tuyệt diệu... Hiếm có nhất là, giọng điệu của Diệp nhi đối với hạ nhân trong phủ rất nhỏ nhẹ, muôn phần lễ độ... "Sau đó, vị TônHoài Nhân đại nhân này bắt đầu liệt kê ra đủ các loại ưu điểm của "Diệpnhi" nhà hắn, nói đến mức nước miếng văng tứ tung không biết đâu là điểm dừng, Bao đại nhân muốn mở miệng cắt ngang mấy lần cũng không thànhcông, nghe đến mức chân mày co giật, mà Công Tôn tiên sinh và vài vị"Nghe góc tường" bên ngoài phòng, cũng nghe đến mức da đầu ngứa ran, dạdày ứa ra nước chua. "Haizz, Tôn đại nhân này cũng thật có tài ăn nói... " Kim Kiền ghé vào mép cửa sổ cảm khái: "Quả là người có tố chất làm mai. ""Lớn tuổi như vậy, còn ham mê tới mức đó... " Bạch Ngọc Đường trợn trắng mắt, ngoáy ngoáy lỗ tay. Triển Chiêu nhíu mày nhìn sang Công Tôn tiên sinh, thấy Công Tôn tiên sinh vẫn đang mải nghe đến nhập thần. "Công Tôn tiên sinh?" Cuối cùng là Nhan Tra Tán nhỏ giọng hỏi: "Đây là ---"Công Tôn tiên sinh xoay qua khẽ lắc đầu, ra hiệu mọi người nghe tiếp. Bên trong phòng, giữa lúc Tôn Hoài Nhân đại nhân đang nước miếng tung baynói đến ưu điểm thứ mười tám của "Diệp nhi", thì một tiếng hô to bất ngờ xộc ra giống như tiếng thần tiên cứu mạng. "Đại nhân, đại nhân, đây là bức tranh mà họa sư mới sửa lại, bảo đưa cho ngài xem qua!"Trương Long ôm một chồng lớn tranh cuộn hấp ta hấp tấp chạy vào cửa, nhưng vừa tới cửa, đã bị bậc cửa dưới chân làm vấp một cái, nhất thời lảo đảo,tranh cuộn trong tay cứ như tiên nữ rải hoa bay rầm rầm ra ngoài, rơirớt tán loạn khắp phòng khách. "Trương Long, sao lại lỗ mãng như thế!" Bao đại nhân đột nhiên đứng dậy, không vui quát. "Thuộc, thuộc hạ... " Vẻ mặt Trương Long không biết làm sao, vội ngồi xổm xuốngbắt đầu thu gom tranh cuộn, cũng không biết là do tay chân lóng ngónghay là đầu óc căng thẳng, mà tay run rẩy cả nửa ngày cũng không nhặtxong một cuộn tranh. Bao đại nhân thở dài một hơi, cũng ngồi xuống nhặt phụ. Đến Bao đại nhân cũng đã hạ mình giúp đỡ, vị Tôn Hoài Nhân đại nhân kiađương nhiên cũng không thể ngồi yên, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnhBao đại nhân cuộn giúp đống tranh lại. "Làm phiền Tôn đại nhân, đều do người trong phủ không hiểu phép tắc. " Bao đại nhân áy náy. "Không sao, không sao. Chỉ là vô ý, không nên trách tội. " Tôn đại nhân vội đáp lời khách sáo. "Tôn đại nhân quả nhiên rộng lượng. " Bao đại nhân chậm rãi cuộn một bức họatrong tay lại, đột nhiên thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Nếu ai trongthiên hạ cũng đều được như Tôn đại nhân, thì đã không có vụ án xác chếtvô danh này!"Tay Tôn Hoài Nhân đại nhân khựng lại: "Xác chết vô danh?"Bao đại nhân nhìn qua Tôn Hoài Nhân, nhíu mày lắc đầu nói: "Nhắc lại thậtlà thê thảm ---- đêm qua, nha dịch Khai Phong phủ tuần tra ban đêm pháthiện ra mười hai xác nữ vô danh trong một ngõ nhỏ, thân phận bất minh,người chết mơ hồ, hiện tại bản phủ cũng chưa có chút manh mốinào... Haizz... Chỉ có thể vẽ lại diện mạo của những nữ tử này, dán thôngbáo tìm người khắp thành. Nhưng tình hình là đã qua nửa ngày, vẫn khôngmột ai đến nhận người, bản phủ thật sự rất nóng lòng!""Xác nữ ---- vô danh?!" Tôn Hoài Nhân đại nhân đưa mắt nhìn Bao đại nhân, sắc mặt trở nên tái nhợt từng chút một. Bao đại nhân gật đầu, trên gương mặt đen uy nghiêm dần lộ vẻ thương xót:"Mười hai vị nữ tử xinh đẹp thanh xuân, còn trong độ tuổi hoa mà lại gặp phải tai họa bất ngờ thế này, haizz... " Nói đến đây, Bao đại nhân nhìnthoáng qua Tôn đại nhân: "Ngũ phu nhân của quý phủ... nên sớm tìm về thìtốt hơn. "Sắc mặt của Tôn Hoài Nhân trắng bệch như giấy, khôngđáp lại lời nào, nhưng hai mắt cũng không khống chế được mà thoáng liếcqua từng bức họa rơi vãi trên đất. Đột nhiên, lúc ánh mắt TônHoài Nhân chạm đến một bức họa trong số đó, lại như thể vướng phải thầnchú định thân lập tức bất động đờ đẫn, sắc mặt dần biến từ trắng sangxanh, thân thể run rẩy không ngớt. "Tôn đại nhân?" Bao đại nhân giật mình, hơi cao giọng. "Bao, Bao đại nhân ---- Nữ, nữ tử trên bức họa đó là, là ai?" Tôn Hoài Nhân chỉ về hướng bức họa kia, run giọng hỏi. Bao đại nhân nhìn theo hướng ngón tay của Tôn Hoài Nhân: "Là một trong những xác nữ vô danh, có chuyện gì ư?"Tôn Hoài Nhân nhất thời quá khiếp sợ, dưới chân sụt lún bất giác ngồi phịch ngay tại chỗ, la lên kinh hoàng: "Sao, sao lại có thể?! Đó, đó chính là Diệp nhi!!""Cái gì?!" Sắc mặt Bao đại nhân cũng lập tức biến đổi: "Là Ngũ phu nhân của quý phủ? ! Tôn đại nhân ngài khẳng định?!""Ta, ta... " Tôn Hoài Nhân nhìn về phía Bao đại nhân, từ đôi môi đến hai cọng râu cá trê đều rung rung dữ dội: "Rất, rất giống!""Tôn đại nhân xin đừng hoảng loạn!" Bao đại nhân đứng phắt dậy, cất giọng gọi: "Vương Triều, Mã Hán!""Có thuộc hạ!" Hai bóng người bước vào cùng một lúc, chính là hai ngườiVương, Mã không biết từ khi nào đã luồn về lại cửa phòng khách. "Trước tiên đến đỡ Tôn đại nhân dậy. "Vương Triều lập tức bước lên hợp lực với Bao đại nhân nâng thân thể xụi lơcủa Tôn đại nhân dậy, Mã Hán cùng với Trương Long thu dọn sạch sẽ đốngtranh cuộn trên đất. "Trương Long, báo tin với phòng giữ xác, nói rằng có người đến nhận thi thể. " Bao đại nhân lại hạ lệnh. "Vâng!" Trương Long đáp lời, bước chân chạy đi vững vàng. Tôn Hoài Nhân vừa nghe thấy ba chữ "Nhận thi thể", bắp chân lại mềm oặt,suýt nữa ngồi bệch xuống đất một lần nữa, may mà Vương Triều nhanh taylẹ mắt đỡ lấy, thân hình lung lay mấy cái mới đứng vững được. "Tôn đại nhân, để đề phòng vạn nhất, vẫn phải mời đại nhân đi đến phòng giữxác phân biệt thi thể, nếu xác nhận đúng là Ngũ phu nhân... " Bao đạinhân dừng một chút, giọng chậm lại ba phần: "Cũng để cho phu nhân sớmngày được yên nghỉ. "Sắc mặt của Tôn Hoài Nhân lan ra màu xanh đen, một lúc lâu sau mới run rẩy gật đầu. "Vương Triều, dìu Tôn đại nhân. " Bao đại nhân hạ lệnh cho Vương Triều xong,liền cùng với Vương Triều và Tôn Hoài Nhân nhanh chóng ra khỏi phòngkhách. Còn mấy vị "Nghe góc tường" đằng sau cửa sổ phòng khách,đều trợn mắt há mồm, không hẹn mà cùng nhìn về phía vị thủ tịch chủ bộđại nhân Khai Phong phủ. Công Tôn tiên sinh chậm rãi đứng thẳngngười dậy, điềm nhiên nhìn qua mọi người: "Hôm nay Tôn đại nhân vừa đếnbáo án, đại nhân đã nhận ra ngay bên trong tất có điều kỳ quái. ""Đúng vậy, đúng vậy! Có vấn đề, có vấn đề!" Kim Kiền vừa nghe thấy lời củaCông Tôn tiên sinh, tức thì phản xạ có điều kiện khởi động khuôn mẫuvuốt mông ngựa, bày ra một bộ mặt a dua trăm phần trăm tán thành. "Hửm? Kim giáo úy thấy thế nào?" Công Tôn tiên sinh ném mắt phượng qua, lập tức quét cho Kim Kiền phát run. "Ơ ---- cái đó... cái đó... " Kim Kiền vò đầu một lúc lâu sau, đột nhiên một tia sáng lướt qua trong óc: "Những nữ tử giả quỷ này đều xinh đẹp trẻtuổi, lại chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, vậy... Vợ bé nhà quan nhấtđịnh cũng trẻ tuổi xinh đẹp, không làm việc nặng... Cái này... rất khớp,rất khớp!""Tiểu Kim Tử nói không sai!" Bạch Ngọc Đường vòng haitay ngang ngực, nhếch mày nói: "Đêm qua vừa bắt giết nữ quỷ, hôm nayliền có đại quan hùng hùng hổ hổ đến báo án, nói rằng trong nhà thất lạc vợ bé, hừ, thật là quá khéo!""Huống hồ ---- nữ quyến trong phủmất tích chưa tới nửa ngày đã đến báo án, không hợp lý lắm. " Triển Chiêu nhíu mày nói: "Theo lý thì, thân thích nhà quan mất tích, những việcloại này, thường thì nhiều quan lại không muốn để lộ ra ngoài, mà hầuhết đều cho người hầu trong phủ lùng kiếm xung quanh trước, nếu dựa vàolực lượng trong phủ không thể tìm ra, mới đến báo cáo với quan phủ. Màvị Tôn Hoài Nhân đại nhân này ---- có hơi nóng vội... Lẽ nào thật sự làphu thê tình thâm, lòng nóng như lửa đốt?""Nếu thật là lòng nóng như lửa đốt, sao còn ở trong phòng khách huyên thuyên mấy thứ vô nghĩanhư thế?" Nhan Tra Tán khẽ lắc đầu: "Cứ như thể muốn đặc biệt nhấn mạnhvới Bao đại nhân rằng hắn có tình cảm rất sâu đậm với người thiếp kia---""Xem ra vở diễn này của tại hạ và Bao đại nhân rất có hiệu quả. " Công Tôn tiên sinh nghe đến đây, gật đầu liên tục. Lời vừa nói làm mọi người ngẩn ra. "Diễn?" Nhan Tra Tán hỏi: "Chẳng lẽ vừa rồi ---- là do Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân sắp đặt cả?""Đúng là như thế. " Công Tôn tiên gật đầu: "Bao đại nhân và tại hạ cảm thấyviệc Tôn đại nhân đến đây rất kỳ lạ, nhưng vì ngại cho chức quan của Tôn đại nhân, mới buộc lòng diễn ra trò vừa rồi. "Dứt lời liền nhìn về phía mọi người mỉm cười thân ái. "Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh quả nhiên suy nghĩ chu toàn. " Nhan Tra Tán lập tức hiểu ra đáp. Triển Chiêu khẽ buông mắt, tức thì lĩnh ngộ, gật đầu nói: "Thì ra là thế. "Bạch Ngọc Đường nhướng mày kiếm, đưa tay sờ sờ cằm, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Người của Khai Phong phủ quả nhiên gian trá. ""Ừ ----" Kim Kiền gật đầu vẻ mặt nghiêm trang, trong lòng lại âm thầm kêu khổ:Có lầm hay không, mấy vị nhân tinh này lời qua ý lại cũng đừng có nói nửa câu bỏ nửa câu làm người ta tức chết được không hả!Nói cả buổi rốt cuộc là đâu đuôi thế nào?!Tế bào não của ta hoàn toàn không đủ dùng rồi mà!!Nếu ta không theo kịp suy nghĩ của mấy vị nhân tinh này, lát nữa Công Tôngậy trúc lại ép uổng ta làm con thiêu thân mạng nhỏ, vậy chén cơm của ta sắp lâm nguy tới nơi rồi!Thở sâu vào, thở sâu vào ---- bình tĩnh, bình tĩnh!Để cho ta xếp lại mạch suy nghĩ chút đã. Cái gì gọi là ---- vì ngại cho chức quan của Tôn Hoài Nhân nên mới diễn trò... Tôn Hoài Nhân là quan to trong triều, là đại quan --- -----Cho nên khi vị đại quan Tôn Hoài Nhân này đến báo án, tuy Bao đại nhân cảmthấy đáng nghi, nhưng cũng không thể tra hỏi trực tiếp, nếu nói rằng tối hôm qua bắt được mấy nữ quỷ, đúng lúc không có ai đến nhận lãnh, mà Tôn đại nhân ngài cũng lỡ đến đây rồi, thì tiện thể xem qua chút đi, nếuđúng là người nhà, thì ngươi rầy rà to rồi ----Ừm, chỉ cần Tônđại nhân này có đầu óc tí, chắc chắn là có đánh chết cũng không thừanhận phu nhân nhà mình có liên quan đến nữ quỷ gì đó. Thế nhưngdựa vào cách thức vừa rồi, Trương Long vờ như bất cẩn đánh rơi tranh,Bao đại nhân lại làm như vô tình nhắc đến vụ án xác nữ vô danh, Tôn đạinhân thì làm như vô ý nhìn thấy bức họa của mình, sau đó lại mời Tôn đại nhân đi nhận xác, như vậy tất nhiên là hợp tình hợp lý, không những để ý đến mặt mũi của Tôn đại nhân, mà còn chiếu cố đến tình cảm của Tôn đạinhân, rất có hàm lượng kỹ thuật. Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi thán phục vạn phần, lại ra sức gật đầu. Chậc chậc, trách chi người ta có thể làm lãnh đạo, tâm tư này, giác ngộ này, đầu óc này, quả nhiên không ở cùng một đẳng cấp với ta. "Không chỉ có thế. " Công Tôn tiên sinh vuốt râu cười, toát ra một câu: "Thời gian không chênh lệch lắm. "Nói xong, liền dẫn mọi người lách qua tường hoa, về lại phòng khách. Mọi người không hiểu ra sao vội đuổi theo. Sau khi bước vào phòng khách, Công Tôn tiên sinh lập tức bố trí đội hình. "Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, hai người các ngươi tạm tìm một chỗ ẩn mình,thận trọng chớ để lộ. Kim giáo úy, ngươi và Nhan huynh đệ tạm thời đứngmột bên hầu hạ. ""Vì sao chỉ để cho Tiểu Kim Tử với Nhan huynh ở lại?" Bạch Ngọc Đường lên tiếng hỏi. Triển Chiêu cũng có vẻ mặt khó hiểu nhìn Công Tôn tiên sinh. "Vì sau đây phải thẩm vấn hai nghi phạm. " Công Tôn tiên sinh trả lời. "Nếu muốn thẩm vấn, Triển Chiêu càng phải ở bên!" Triển Chiêu định thanh nói. Công Tôn tiên sinh lắc đầu: "Hai vị lát nữa thẩm vấn chính là hai nghi phạmkhả nghi nhất trong vụ án hạ độc giết người ở La phủ, Triển hộ vệ vàBạch thiếu hiệp đừng nên ở đây thì tốt hơn. "Lời vừa nói ra, khoan nói tới Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu, mà ngay cả Nhan Tra Tán cũng có vẻ mặt ngờ vực. "Công Tôn tiên sinh, ngài đừng có đánh đố nữa được không?" Kim Kiền vò đầu kêu thảm. "Người hạ độc hãm hại La Lương Sinh đại nhân, có thể ẩn náu trong La phủ đầuđộc lâu dài mà không ai phát giác, nhất định là kẻ xảo quyệt thận trọng, suy nghĩ nhạy bén, tâm cảnh giác chắc chắn hơn hẳn người thường. " CôngTôn tiên sinh bình tĩnh phân tích. Mọi người đồng loạt gật đầu. "Nếu muốn tìm ra chỗ sơ hở của người này, điều tiên quyết là phải làm chongười này lơ là cảnh giác, từng bước dẫn dắt, khiến người này tự phơitrần bộ mặt thật. "Mọi người giật mình, tiếp tục gật đầu. "Cho nên?" Chỉ mỗi Kim Kiền vẫn chưa hiểu gì cả. "Cho nên Bao đại nhân đã rời khỏi đây trước, Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệpcũng không thể ở bên, mà chỉ còn tại hạ, Nhan huynh đệ và Kim giáo úy ởlại đây. " Công Tôn tiên sinh mỉm cười đưa ra tổng kết. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán trầm ngâm một lát, sau đó lập tức hiểu ra, không khỏi gật đầu liên tục. "Quả nhiên cao minh. " Nhan Tra Tán gật đầu nói. "Triển mỗ (Bạch mỗ) xin cáo từ. "Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đồng thời ôm quyền, thân hình xoay tít hướng lên trên, bay lên xà nhà cùng một lúc, mỗi người nằm sấp một bên phòng thủvững chắc. Ê ê, tình hình hiện tại là sao nữa đây?Kim Kiền còn trong trạng thái tại ngoại đang tích cực điều động tế bào não, chợt nghe Công Tôn tiên sinh tiếp tục ra lệnh:"Kim giáo úy, ngươi mang điểm tâm và nước trà trong phòng ra, sau đó sẽ ứng biến theo hoàn cảnh. ""Ôi chao?! À! Vâng!" Kim Kiền đội theo một đầu dầy đặc sương mù, vui vẻ đivào bên trong phòng khách, mang điểm tâm và nước trà đã được chuẩn bịtươm tất trở ra, vừa bận rộn vừa nói thầm trong lòng. Làm cho kẻ tình nghi lơ là cảnh giác... Cho nên Lão Bao không thể ở đây, Tiểu Miêu và Bạch Thử cũng không được ở đây... Mà Công Tôn gậy trúc, tiểu ca Nhan gia kể cả ta thì lại có thể ở đây... Nguyên nhân do đâu?Từ từ, tiếp tục nối lại mạch suy nghĩ trước đã... Ừm... Đầu tiên, muốn làm cho nghi phạm buông lơi cảnh giác, thì nhất thiết khôngđược để lại người hoặc vật làm cho hắn căng thẳng thần kinh. Lão Bao, Tiểu Miêu và Bạch Ngọc Đường đều là nhân vật có sát khí uy nghi, lực uy hiếp cường bạo... Cho nên ---- ý của Công Tôn gậy trúc là, Nhan thư sinh và ta đều là người có bề ngoài hiền lành vô hại... Khoan! Tạm thời miễn bàn tới Nhan thư sinh và ta đã, Công Tôn gậy trúc nàynhìn thế nào cũng là phần tử khủng bố có lực sát thương tối cao mà!Chậc chậc, không biết nghi phạm xui xẻo đó là ai đây?Ngay lúc tế bào não của Kim Kiền đang lăn tăn trong cái mạch kín vấn đáploằng ngoằng, thì bên ngoài viện Phu Tử chợt truyền vào giọng của TriệuHổ: "La đại nhân, mời đi bên này, Công Tôn tiên sinh chờ ở phòng kháchđã lâu. "Tiếng nói từ xa tới gần, thân hình hai người xuất hiện ở cửa. Người dẫn đường tất nhiên là Triệu Hổ, còn người ở phía sau Triệu Hổ, đượcnha dịch dìu đỡ, toàn thân là áo tang thuần trắng, mày rậm mắt to, tuyrằng đi lại không xong, nhưng thần sắc xem ra không quá đáng ngại, chính là La Đông Dương. Cái gì cái gì cái gì?!!! Người đứng đầu danh sách tình nghi lại có thể là La Đông Dương con ruột của La Lương Sinh?Kim Kiền kinh ngạc. Công Tôn tiên sinh ôm quyền nghênh đón. "La đại nhân đi đường vất vả, mau mời nhập tọa. "Nha dịch dìu La Đông Dương vào chỗ, Triệu Hổ và nha dịch hộ tống thi lễ với Công Tôn tiên sinh xong, yên lặng lui ra ngoài. Kim Kiền vội xách theoấm trà rót đầy tách cho La Đông Dương và Công Tôn tiên sinh. Công Tôn ngồi vào chỗ gần La Đông Dương nhất, mắt phượng nhíu lại, tỏa radáng cười nho nhã thiện lương, nói: "Bao đại nhân đúng lúc có việc gấpphải xuất môn, đặc biệt lệnh cho tại hạ bồi tiếp La đại nhân thật cungkính, đại nhân vui lòng đợi ở đây chốc lát. ""Không sao. " La Đông Dương cười yếu ớt đáp. "Thân thể của La đại nhân có khỏe hơn chút nào chăng?" Công Tôn tiên sinh hỏi. "Nhờ có linh dược mà Công Tôn tiên sinh tặng cho, sức khỏe đã tốt hơn nhiều. Đa tạ Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân quan tâm. " La Đông Dương ômquyền. "Nếu La đại nhân không chê Công Tôn Sách y thuật kém cỏi,có thể nào để tại hạ bắt mạch giúp cho La đại nhân không?" Công Tôn Tiên sinh nở ra ý cười vô hại. "La mỗ cầu còn không kịp. " La Đông Dương vội đáp. Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, ngón tay mảnh khảnh đặt lên cổ tay của LaĐông Dương, tỉ mẩn bắt mạch một lát, sau đó thu ngón tay về nói: "Độc tố còn sót lại trên người La đại nhân đã được thanh trừ, chỉ cần tịnhdưỡng nửa tháng sẽ khỏi hẳn, La đại nhân không cần lo lắng. "La Đông Dương gật đầu, giương mắt nhìn Công Tôn tiên sinh muốn nói lại thôi. "La đại nhân hình như có chuyện muốn hỏi?" Công Tôn tiên sinh lên tiếng dợm lời. "Công Tôn tiên sinh... " Trên mặt La Đông Dương dần hiện lên nét đau thương:"Gia phụ thân mang nặng kì độc, chết đi không rõ nguyên do, không biếtBao đại nhân có tra ra được manh mối để phá án không?""Việcnày... " Công Tôn tiên sinh có vẻ khó xử, liếc mắt nhìn La Đông Dương,lưỡng lự một lát mới hạ giọng nói: "Thật không dám giấu, vụ án của LaLương Sinh đại nhân hiện giờ vẫn chưa có manh mối, điều duy nhất có thểkết luận chính là ---- La Lương Sinh đại nhân trúng độc, là bị ngườikhác đầu độc trường kỳ. ""Đầu độc ---- trường kỳ?! Khụ khụ khụ... " La Đông Dương đột nhiên kéo cao giọng, nối theo đó là một trận ho khan dữ dội. "La đại nhân xin đừng kích động như thế!" Công Tôn tiên sinh vội khuyêngiải: "Tâm tình lên xuống quá độ không tốt cho bệnh tình của đại nhân. ""Khụ khụ, Công Tôn tiên sinh ----" La Đông Dương ổn định nhịp thở, nhìn vềphía Công Tôn Sách, sắc mặt phát trắng: "Ngài vừa nói gia phụ bị ngườiđầu độc trường kỳ, vậy, vậy, chẳng phải muốn ám chỉ người kề cận bêncạnh gia phụ là kẻ tình nghi lớn nhất?""Chỉ sợ đúng là như thế!" Công Tôn tiên sinh xót xa nói: "Nhất là người phụ trách việc ăn uốnghàng ngày của La Lương Sinh đại nhân, lại càng là nghi phạm hàng đầu. Đêm qua, Bao đại nhân đã dò hỏi cặn kẽ các nha hoàn thị vệ trong quýphủ, bọn họ đều bảo ----" Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh liếc nhìn LaĐông Dương: "Việc ăn uống hàng ngày của La Lương Sinh đại nhân không vào tay người ngoài. ""Đúng vậy ----" Sắc mặt La Đông Dương khó coiđến cực điểm: "Gia phụ trời sinh có tính đa nghi, đến việc vặt như ănuống hàng ngày cũng không mượn tay người ngoài, nên việc chăm sóc giaphụ chỉ có hai người là La mỗ và Hình phu nhân đảm nhiệm. ""Thì ra là thế. " Công Tôn tiên sinh xe râu gật đầu, buông mắt nhấp một ngụm trà, không lên tiếng nữa. Trong phòng yên tĩnh một lát. Kim Kiền nhìn sang Công Tôn tiên sinh đang cúi đầu phẩm trà bên này, rồilại quay qua La Đông Dương sắc mặt biến dạng như ngồi trên đống lửa bênkia, nói thầm trong lòng:Chậc chậc, Công Tôn tiên sinh này nhìntổng thể từ trên xuống dưới, chẳng phải đang ngấm ngầm ném đá giấu tay,chỉ rõ rành rành nghi phạm hàng đầu hại chết La Lương Sinh chính là đứacon ruột La Đông Dương ngài đây và Hình phu nhân kia sao ----Đợi chút, mà ai là Hình phu nhân?A! Hình như Hình phu nhân này là cái người suýt bị La Đông Dương nổi điênbóp chết ở thư phòng La phủ hôm nọ... Mà, Hình phu nhân đó hình dạng rasao ấy nhỉ?Kim Kiền híp mắt nhỏ suy nghĩ nửa ngày, nhưng lại ngộ ra bản thân chẳng có chút ấn tượng gì đối với Hình phu nhân này cả. "Đừng nói là ---- Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nghi ngờ La mỗ?" Một lúc lâu sau, La Đông Dương mới mang theo vẻ mặt sợ hãi, run run khóe miệngphát thành tiếng. "La đại nhân là người thân của La Lương Sinhđại nhân, vì sao phải hại chết cha đẻ của mình? Như vậy không hợp tìnhhợp lý. " Công Tôn tiên sinh khẽ lắc đầu. "Chẳng lẽ các người nghi ngờ Hình phu nhân?" La Đông Dương đột nhiên nhấc cao giọng, hai mắt nứt toác trừng Công Tôn tiên sinh: "Không thể nào, Hình phu nhân không lýnào lại hại phụ thân!""Vì sao La đại nhân lại quả quyết như thế?" Công Tôn tiên sinh hơi nhướng mày. "Ta, ta ----" La Đông Dương mấp máy môi, hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh,mới hạ giọng nói: "Tóm lại Hình phu nhân sẽ không, sẽ không hạingười... ""La đại nhân ----" Công Tôn tiên sinh buông bát tràxuống, chậm rãi vuốt râu nói: "Thân phận của Hình phu nhân ở quý phủ làgì? Vì sao Bao đại nhân đã hỏi qua nhiều nha hoàn và người hầu, bọn họđều có cùng một vẻ nói năng thận trọng?""Hình phu nhân ----" LaĐông Dương cau chặt hai hàng lông mày, thở dài một hơi: "Hình phu nhânlà tục huyền (*) của phụ thân, một năm trước được gả cho phụ thân. " Nóiđến đây, La Đông Dương thốt nhiên nhấc mắt, trừng thẳng Công Tôn tiênsinh, cất cao giọng: "Hình phu nhân lòng dạ lương thiện, tính tình ônhòa, đối xử với người ngoài vô cùng chừng mực, đối với gia phụ cũng toàn tâm toàn ý, một nữ tử lương thiện điềm đạm như thế, làm sao có thể hạingười?"(*) Tục huyền: vợ kế. Công Tôn tiên sinh gật gậtđầu: "Thì ra là tục huyền của La Lương Sinh đại nhân, vậy vì sao hạ nhân của quý phủ không muốn nói rõ?""Việc này... " La Đông Dương sụpmắt, lộ ra vẻ khó xử, một lúc sau mới buồn bã nói: "Chỉ e là do xuấtthân của Hình phu nhân ---- Hình phu nhân vốn là nàng dâu bị nhà chồngvứt bỏ, trên đường bỏ đi được gia phụ cứu giúp, nhờ đó mới có được mốinhân duyên sau này. "Nói xong, La Đông Dương khẽ thở dài một hơi: "Gia phụ cũng xem như có chút uy tín trong triều đình, mà xuất thân của Hình phu nhân lại, lại như thế, vì đề phòng kẻ khác nói ra nói vào, gia phụ mới lệnh cho hạ nhân chớ nhiều lời với người ngoài. ""Không biết nhà chồng thôi Hình phu nhân đang ở nơi nào?" Công Tôn tiên sinh hỏi. "Việc này... " La Lương Sinh ngẫm nghĩ một chút mới nói: "Tại hạ từng ngheHình phu nhân kể qua, ba năm trước thôn của người bị dịch bệnh hoànhhành, toàn bộ thôn dân đều chết sạch, chỉ có Hình phu nhân bị đuổi rakhỏi thôn là còn giữ được mạng. " Mặt La Đông Dương thấy rõ vẻ không đành lòng: "Hình phu nhân cả đời đau khổ, người, người thực sự rất đángthương, người sẽ không hại ai cả. ""Thì ra là thế. " Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, quay qua liếc Kim Kiền và Nhan Tra Tán. Nhan Tra Tán khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ. Tuy rằng đầu óc Kim Kiền không thông minh lắm, nhưng lúc này cũng thấy vô cùng không ổn. Nghe ý tứ của La Đông Dương Này, thì La Lương Sinh đại nhân và vị Hình phunhân kia là nhất kiến chung tình nhị kiến chân tâm, đối với vị Hình phunhân này hết mực yêu thương. Vậy tất nhiên sẽ không kỳ thị xuất thân của Hình phu nhân, nhưng tại sao lại không muốn cho người ngoài biết đượclai lịch của Hình phu nhân?Hơn nữa, cái cách xưng hô "Hình phunhân" đó, có vẻ như đến cả danh phận chính thức cũng chẳng có, rõ làkhông phải cưới hỏi đàng hoàng gì... Nghe ra còn giống như LaLương Sinh đại nhân này cũng không muốn cho người ngoài biết được sự tồn tại của Hình phu nhân... Lẽ nào... Trong đầu Kim Kiền lóe sáng:Lẽ nào La Lương Sinh đại nhân này đã già như vậy còn thích "Kim ốc tàng kiều"?(*) Kim ốc tàng kiều: Giấu mỹ nhân trong lầu vàng. Hay là ---- có sở thích đặc biệt nào đó?Nghĩ vậy, hai mắt Kim Kiền không khỏi tỏa sáng, mắt nhỏ bắn vèo về phía La Đông Dương, lửa bát quái cháy lên hừng hực. La Đông Dương đưa tay bưng bát trà lên, đặt xuống, bưng lên, rồi lại đặtxuống, cứ lặp đi lặp lại mấy bận như thế, mới nhấc mắt nhìn sang CôngTôn tiên sinh, hỏi: "Đêm qua Bao đại nhân đưa Hình phu nhân về KhaiPhong phủ, không biết ----""Hình phu nhân đang nghỉ tạm ở ngoại sương phòng. " Công Tôn tiên sinh mỉm cười: "Bây giờ tại hạ sẽ mời phu nhân đến đây. ""Làm phiền Công Tôn tiên sinh. " La Đông Dương thở phào nhẹ nhõm nói. Con ngươi của Nhan Tra Tán bất ngờ chớp lên, nhìn về phía Kim Kiền. Mắt nhỏ Kim Kiền cũng phát sáng, kích động nhìn trả lại. Nè nè nè, ta ngửi thấy mùi cẩu huyết!Tính theo vai vế thì Hình phu nhân này hẳn là mẹ kế của La Đông Dương, nếudựa theo phim truyền hình tám giờ, thì mẹ kế với con vợ cả tuyệt đối làquân địch đấu tranh giai cấp, kẻ thù không đội trời chung gặp nhau làmắt long sòng sọc, nhưng xem La Đông Dương này không những hết lời biệnhộ cho Hình phu nhân , mà đối với mẹ kế còn quan tâm vượt mức bìnhthường ---- ừ ừ, quan hệ giữa La Đông Dương và Hình phu nhân này ----tuyệt đối có mờ ám?!Một lát sau, Hình phu nhân được Triệu Hổ đưa vào phòng khách, vừa tận mắt nhìn thấy, Kim Kiền lại càng khẳng địnhphỏng đoán của chính mình. Hình phu nhân này, toàn thân phủ váydài thuần trắng, dáng người như liễu, từng bước sinh sen, cúi đầu dịudàng hành lễ, giọng như suối trong, nghe thấy liền dễ chịu từ sợi tócđến ngón chân. "La Hình thị bái kiến Công Tôn tiên sinh, Kim giáo úy, Nhan tiên sinh. ""Hình phu nhân, người vẫn tốt chứ?" La Đông Dương gấp gáp hỏi. "Nhọc Đông Dương lo lắng, thân thể thiếp hết thảy đều khỏe mạnh. " Hình phu nhân ngẩng đầu nhìn qua La Đông Dương, mềm giọng đáp. Lần này, Kim Kiền đã có thể thấy rõ dáng vẻ của người này. Hình Phu nhân này tuổi ngoài hai mươi, mày liễu mắt hạnh, dáng điệu thướttha, môi hồng răng trắng, khóe mắt bên trái có một nốt chu sa (*), tựanhư giọt lệ đỏ điểm trên khóe mắt, thoạt nhìn buồn vương như khóc, làmcho người khác phải động lòng trắc ẩn. (*) Nốt ruồi đỏ. La Đông Dương nhìn Hình phu nhân, dáng vẻ đau lòng khó nén muốn nói lại thôi. Hình Phu Nhân đáp lại ánh mắt của La Đông Dương, vẻ mặt muốn nhìn lại chẳng dám nhìn, ngàn lời vạn chữ không thể thốt thành câu. Chậc chậc, mắt đi mày lại, mặt mày đưa tình?Trong lòng Kim Kiền tức khắc trình chiếu trọn bộ vở kịch cẩu huyết, mẹ kế tái giá như hoa như ngọc không an phận, quyến rũ đứa con riêng trẻ tuổisung mãn, hợp lực hạ độc hại chết người cha già. Mắt phượng củaCông Tôn tiên sinh đảo qua hai người, chậm rãi hạ mắt, lại chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi: "Hình phu nhân, việc ăn uống của La LươngSinh đại nhân đều do người phụ trách ư?""Đúng là thiếp. " Hình phu nhân trả lời. "La Lương Sinh đại nhân chết vì chất độc mãn tính (*), theo tại hạ suyđoán, nhất định là có người hạ độc lâu dài cho La Lương Sinh đại nhân!"Công Tôn tiên sinh bất giác nâng giọng, mắt phượng như điện bắn về phíaHình phu nhân. (*) Tính chậm. Sắc mặt của Hình phu nhânvụt trở nên trắng bệch, toàn thân run run không thôi, rụt rè nói: "Lãogia, lão gia chết vì trúng độc? Chẳng lẽ Công Tôn tiên sinh đang hoàinghi thiếp?""Công Tôn tiên sinh!" La Đông Dương đột nhiên lớn tiếng. Công Tôn tiên sinh khoát tay ngăn lại, hạ giọng nói: "La đại nhân xin chớnóng nảy, tại hạ chỉ suy luận theo lý, dò hỏi theo lệ thường. Tuy cótình nghi Hình phu nhân, nhưng trước mắt cũng chưa có bằng chức xácthực. ""Lão gia có ân cứu mạng với thiếp, dù có chết thiếp cũngsẽ không bao giờ hãm hại lão gia! Xin Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh minh xét!" Hình phu nhân phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc thànhtiếng, thân thể yếu đuối phủ phục trên mặt đất, run nhè nhẹ, từng giọtnước mắt rơi lã chã xuống đất, xem ra đúng là người vô tội đáng thương. La Đông Dương vẻ mặt không nỡ, cơ hồ muốn bật người dậy đến đỡ lấy Hìnhphu nhân, chẳng qua là ngại cho thân phận cùng hoàn cảnh, mới cố nénkhông cử động. Kim Kiền âm thầm chắc lưỡi: Ôi trời ơi, muốn biến thành kịch Quỳnh Dao khóc la thảm thiết sao?"Hình phu nhân làm vậy là cớ gì??" Công Tôn tiên sinh mặt đầy kinh ngạc, vội đứng lên cả kinh nói: "Mau! Dìu phu nhân đứng lên!"Nói xong liền ném ánh mắt qua Nhan Tra Tán, Nhan Tra Tán lập tức tiến lênnâng Hình phu nhân đang quỳ khóc dưới đất dậy, nhẹ giọng trấn an:"Hình phu nhân chớ hoảng sợ, lúc này Bao đại nhân không có ở đây, chúng tacũng không phải đang thẩm án, Công Tôn tiên sinh chỉ muốn tán gẫu việcnhà với các vị, xem xem có để sót manh mối quan trọng nào hay khôngthôi. " Dứt lời liền nở ra nụ cười hiền lành vô hại. Thưsinh nho nhã cười khẽ, giống như cơn gió lành quất vào mặt, mưa xuântưới mát tâm tư, chà, thật là có ma lực thần kỳ trấn an lòng người tĩnhtâm định thần. Chẹp! Ngay cả tiểu ca Nhan gia thật thà cũng bị phá hỏng rồi, còn bị cây gậy trúc bụng đen lôi kéo thi triển mỹ nam kế?!Kim Kiền im lặng cụp mắt chuyên tâm nhìn đất. Hình phu nhân liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhan Tra Tán, thần sắc dầndịu lại, dằn tiếng nức nở xuống, lau đi nước mắt rồi quay lại chỗ ngồi,cảm xúc rõ ràng ổn định hơn vừa rồi không ít. "Nhị vị không cầncăng thẳng, Công Tôn Sách quả thật chỉ muốn tán gẫu việc nhà với nhị vịmà thôi. " Công Tôn tiên sinh mỉm cười, liếc qua Kim Kiền một cái. "Đúng vậy, đúng vậy!" Kim Kiền lập tức lĩnh hội tinh thần: thời cơ hành động của ta đã tới!Xoay người lại bưng hai đĩa bánh bơ đậu phộng trên bàn dài sau lưng, đưa đến chiếc bàn cạnh La Đông Dương và Hình phu nhân, vừa châm thêm trà chohai người vừa luôn miệng chiêu đãi nhiệt tình: "Tục ngữ nói người tớinhà là khách, nhị vị ăn trước chút điểm tâm lấp bụng, uống chút nước trà bôi trơn cổ họng, chờ lát nữa Bao đại nhân trở về mới nói chuyện vụ ánvới Bao đại nhân, không chừng lại đào ra manh mối nào đó. "Hìnhphu nhân và La Đông Dương đồng thời liếc nhìn khuôn mặt tươi cười chânthành niềm nở của Kim Kiền, biểu cảm trên mặt không hẹn mà cũng thả lỏng vài phần. Công Tôn tiên sinh khẽ mỉm cười hài lòng, tiếp tục hạgiọng hỏi: "Lúc trước trông thấy không ít tranh chữ danh nhân bên trongthư phòng quý phủ, phải chăng La Lương Sinh đại nhân rất yêu thích mônnghệ thuật này?"Ngữ khí tao nhã ấm áp, thật đúng là bối cảnh rảnh rỗi đến nói chuyện phiếm. "Phải! Gia phụ ngày thường rất thích sưu tầm tranh chữ. " La Đông Dương gật đầu đáp. "Có phải La Lương Sinh đại nhân thích treo tranh chữ lên xà nhà để thưởng thức hay không?" Nhan Tra Tán hỏi. "Việc này ----" La Đông Dương nhíu mày: "Trước đây gia phụ đều cẩn thận cuộntranh chữ lại cất giữ, chưa từng có sở thích treo tranh lên xà nhà. ""Việc đó bắt đầu từ khi nào?" Công Tôn tiên sinh hỏi. "La mỗ không rõ lắm. " La Đông Dương nhìn sang Hình phu nhân: "Gia phụ đã từ lâu không cho phép La mỗ vào phòng hầu hạ. Trái lại Hình phu nhân ----""Là ---- từ nửa năm trước. " Hình phu nhân nghĩ ngợi một chút, tiếp lời. "Nửa năm trước... " Công Tôn tiên sinh xe râu: "Khá trùng khớp với thời kỳ phát bệnh của La Lương Sinh đại nhân. ""Nói ra mới thấy chính xác là vậy. " La Đông Dương trừng to hai mắt: "Chẳng lẽ bên trong có điều gì kỳ quái?""Việc đó... " Công Tôn tiên sinh liếc nhìn Hình phu nhân một cái: "Phu nhân có từng nghe La Lương Sinh đại nhân nhắc tới gì không?"Hình phunhân khẽ cau mày liễu, hơi lắc đầu: "Lão gia từ nửa năm trước đã có hành vi thất thường, lời nói khó hiểu, việc treo tranh chữ này rốt cuộc cóthâm ý gì, thiếp thật sự không thể nhìn ra. ""Cũng đúng, khi đóLa Lương Sinh đại nhân trúng độc đã sâu, hành vi thất thường cũng khôngkhó để lý giải. " Công Tôn tiên sinh gật đầu nói, dừng một chút, lại hỏimột câu: "Tại hạ nghe được trong lời lẽ của Hình phu nhân rất có trìnhtự mạch lạc, phải chăng phu nhân xuất thân từ nhà thư hương thế gia?"Trên dung nhan dịu dàng của Hình phu nhân tràn ra một nụ cười khổ: "Thânphận vợ lẽ thấp hèn bực này sao có thể xuất thân thư hương? Mà tất cảđều nhờ sau khi gả cho lão gia, được người bắt tay chỉ bảo thiếp đọcsách viết chữ, mới học được qua loa đôi chút. Thân vợ lẽ bị nhà chồngruồng bỏ, có thể được lão gia đoái hoài đúng là duyên tu luyện kiếptrước của thiếp. ""Hình phu nhân và La đại nhân quả nhiên là tình cảm phu thê sâu nặng!" Nhan Tra Tán ở một bên cảm khái. Lời vừa nói ra làm hai mắt của Hình phu nhân bất giác đỏ lên, lại cúi đầu yên lặng nước mắt ròng ròng. La Đông Dương bên cạnh cũng có vẻ mặt đau buồn. "Nhị vị xin nén bi thương thuận theo tạo hóa, Bao đại nhân xử án như thần,chắc hẳn ít ngày nữa có thể điều tra rõ ràng chân tướng, buộc hung phạmvào vòng vương pháp, để La Lương Sinh đại nhân có thể yên nghỉ nơi chínsuối, và để cho nhị vị an lòng. " Từng chữ Nhan Tra Tán thốt ra đều thành khẩn, khiến Kim Kiền nghe thấy cũng bị đánh vào nội tâm, cảm thấy Nhanthư sinh quả đúng là một bậc thầy phụ đạo tâm lý trăm phần trăm. La Đông Dương vẻ mặt u ám gật đầu, Hình phu nhân gạt lệ gật đầu. Công Tôn tiên sinh nhìn hai người, đang muốn mở miệng tiếp tục đặt câu hỏi,thình lình, ngoài phòng vọng vào một tiếng hô to, chặn ngang câu hỏi của Công Tôn tiên sinh. "Bao đại nhân, ngài đã về rồi? La đại nhân chờ ngài ở phòng khách đã lâu. " Giọng của Triệu Hổ truyền vào trong phòng. Mọi người trong phòng vừa nghe thấy, vội đứng dậy ôm quyền, nghênh đón nhất phẩm đương triều phủ doãn Khai Phong phủ Bao Chửng. "Để cho La đại nhân phải chờ lâu, bản phủ thật áy náy. " Bao đại nhân vừa vào cửa lập tức ôm quyền tạ lỗi với La Đông Dương. "Đại nhân bận rộn như thế mà Đông Dương còn quấy rầy, là Đông Dương nên tạlỗi mới đúng. " La Đông Dương vội lảo đảo đứng dậy nói. "Ây, ngồi ngồi đi!" Bao đại nhân vội đỡ La Đông Dương ngồi xuống, lại quay qua gật đầu với Hình phu nhân đang hành lễ với mình. "Đại nhân, vì sao không thấy Tôn Hoài Nhân Tôn đại nhân?" Công Tôn tiên sinh hỏi vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải đại nhân cùng đi nhận thi thể với Tôn đại nhân sao?""Tôn Hoài Nhân đại nhân? Nhận thi thể?!" La Đông Dương bên cạnh nghe thấy tức thì cả kinh. "A!" Công Tôn tiên sinh biến sắc, vẻ mặt ảo não nói: "Công Tôn Sách nhất thời nóng vội nên lỡ lời... ""Không sao. " Bao đại nhân khoát tay: "Sáng mai bản phủ sẽ thượng tấu việc nàylên Thánh Thượng, đến lúc đó La đại nhân cũng sẽ biết thôi. ""Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" La Đông Dương thất kinh hỏi. Bao đại nhân thở ra một hơi thật dài: "Chắc La đại nhân có biết đến án ma quỷ náo Biện Kinh. ""Đúng vậy, vì những lời quỷ quái đó rất giống với những lời lẩm nhẩm của giaphụ lúc phát bệnh ---- không đúng, phải nói là với lời hồ ngôn loạn ngữcủa gia phụ lúc phát độc ---- cho nên Đông Dương mới làm phiền Bao đạinhân quá phủ điều tra. " La Đông Dương trừng hai mắt: "Chẳng lẽ án quỷlộng hành này đã có tiến triển gì mới?""Đúng vậy! Đêm qua, trênđường hồi phủ Triển hộ vệ đã bắt giết được vài nữ quỷ! Không ngờ sau khi khám nghiệm tử thi lại phát hiện ra, những người này không phải là maquỷ gì cả, mà đều là nử tử trẻ tuổi giả dạng. " Bao đại nhân thốt ra mộttiếng kinh người. "Cái gì?!" Lúc này La Đông Dương kinh hoàngkhông phải nhỏ, dứt khoát bật dậy khỏi ghế, nhưng vừa đứng lên lại tuônra một trận ho khan dữ dội, thân hình chao đảo không ngớt, Hình phu nhân bên cạnh vội đỡ lấy La Đông Dương, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng La Đông Dương. "Là nữ tử giả dạng? Là nữ tử nào?" La Đông Dương thở hổn hển lấy lại hơi, gấp giọng hỏi. "Thân phận không rõ. " Bao đại nhân lắc đầu: "Có điều ---- một vị trong sốđó... có tướng mạo tương tự với Ngũ phu nhân vừa mất tích đêm qua của Tôn Hoài Nhân Tôn đại nhân. ""Hả!" La Đông Dương thả mông ngồi phịch xuống ghế bành, sắc mặt tái nhợt như sương giá. "Vừa rồi bản phủ đã cùng với Tôn đại nhân đi khám nghiệm tử thi, không ngờTôn đại nhân vừa thấy thi thể kia thì lại kinh hoàng chết ngất, bản phủđành phải phái người đưa về phủ, cho nên mới đến trễ. "La Đông Dương ngơ ngác ngồi trên ghế, không nói được lời nào. "Chẳng lẽ thi thể kia thật sự là ----" Công Tôn tiên sinh cả kinh nói. "Đúng là Ngũ phu nhân của Tôn Hoài Nhân Tôn đại nhân. " Bao đại nhân gật đầu,lại quay sang La Đông Dương, vẻ mặt trầm xuống nói: "Hiền chất, trướcmắt, vụ án La Lương Sinh đại nhân bị độc giết hại vẫn chưa có manh mối,khi còn sống cũng chỉ để lại một câu vô nghĩa tương đồng với lời giảthần giả quỷ kia... Hiện tại, đây là thứ duy nhất có thể tra ra manhmối. "La Đông Dương từ trên xuống dưới là bộ dạng hồn bay pháchtán, một lúc lâu sau mới chậm chạp ngẩng đầu, ngốc nghếch nhìn Bao đạinhân: "Bao đại nhân... Cái chết của gia phụ... ""Hiền chất yên tâm, bản phủ nhất định sẽ điều tra ra rõ ràng chân tướng!" Bao đại nhân nói giọng khẳng định. "Đa tạ Bao đại nhân... " La Đông Dương ôm quyền, sắc mặt trắng bệch, thân hình nghiêng ngả mấy bận. Hình phu nhân bên cạnh đỡ lấy cánh tay của La Đông Dương, hơi cúi đầu, không thốt được một lời. "Thân thể của hiền chất vừa mới bình phục, chớ nên gắng sức. " Bao đại nhân khẽ lắc đầu, cất giọng nói: "Trương Long, Triệu Hổ!""Có thuộc hạ!" Trương Long Triệu Hổ xoải bước qua bậc cửa đi vào trong phòng. "Thỉnh La đại nhân và Hình phu nhân đến phòng cho khách nghỉ ngơi. " Bao đạinhân lại nhìn qua hướng La Đông Dương, trên gương mặt đen uy nghiêm phathêm ba phần hiền từ: "Hiền Chất, tạm thời ngươi hãy ở lại trong KhaiPhong phủ vài ngày, thứ nhất, để Công Tôn tiên sinh chẩn trị cho ngươi,giúp ngươi an dưỡng, thứ hai, nếu có thêm manh mối gì, bản phủ cũng cóthể báo cho ngươi biết sớm nhất. ""Đa tạ Bao đại nhân!" La Đông Dương vẻ mặt cảm kích, vội ôm quyền cảm tạ. "Cũng ấm ức cho Hình phu nhân. " Bao đại nhân lại quay sang gật gật đầu với Hình phu nhân. "Theo lý nên như thế, thiếp thân xin đa tạ Bao đại nhân. " Hình phu nhân chân thành thi lễ. *Nhìn theo bóng lưng xa dần của Hình phu nhân và La Đông Dương, Bao đại nhânhíp hai mắt lại, xe râu một lát rồi nhìn về phía Công Tôn tiên sinh. Công Tôn tiên sinh nhíu hai hàng lông mày, nhấc mắt liếc nhìn xà nhà. Thoáng chốc hai bóng hình một đỏ một trắng đáp xuống đất không tiếng động, một trái một phải đứng ở phía sau Bao đại nhân. Bao đại nhân chậm rãi xoay người, đôi mắt sắc đảo qua lần lượt mọi ngườitrong phòng: "La Đông Dương và Hình phu nhân, chư vị cảm thấy thế nào?"Hai tay Bạch Ngọc Đường vòng ngực: "Bước chân của vị Hình phu nhân kia rất nhẹ nhàng... ""Mâu quang nội uẩn (*)... " Triển Chiêu trầm giọng. (*) Đại ý là trong ánh mắt chứa thần, chỉ những người có bản lĩnh. "Xác thực thân mang võ công. " Hai người Triển, Bạch đồng thời lên tiếng khẳng định. "La Đông Dương thân là con, nhưng lại biết rất ít việc ăn uống hằng ngàycủa phụ thân, đã không hợp với lẽ thường, còn mờ mịt lai lịch của kếmẫu, càng không hợp lý. " Nhan Tra Tán đề xuất cách nhìn của bản thân. "Trong lúc hai người nói chuyện, thần sắc thay đổi luôn hồi, ánh mắt mập mờ, e là không nói thật. " Công Tôn tiên sinh mân mê chòm râu nói: "Hơn nữa,khi La Đông Dương nghe nói Tôn Hoài Nhân đến nhận thi thể thì thần sắcđại biến, phản ứng quá mức, bên trong tất có điều kỳ quặc. "Baođại nhân gật đầu liên tục, lại đưa tầm mắt nhìn về phía tòng lục phẩmgiáo úy nào đó còn chưa phát biểu ý kiến: "Kim giáo úy, ngươi thấy thếnào?""Ôi chao? Ta?" Kim Kiền đực mặt ra, đảo mắt nhìn chungquanh một vòng, phát hiện cả phòng đều đang nhìn mình đăm đăm, khôngkhỏi cười trừ nói: "Ta cảm thấy mọi người nói cực kỳ chí lý, chí lý! Hai người này thật là khả nghi, khả nghi!"Bạch Ngọc Đường nhướngmi, Triển Chiêu nhíu mày, Nhan Tra Tán bưng trán, Bao đại nhân trừngmắt, Công Tôn tiên sinh thì mỉm cười: "Bao đại nhân hỏi là, Kim giáo úyngươi ----- thấy thế nào?!"Ặc, quả nhiên không trốn khỏi mà! Haizz, bạc của Khai Phong phủ này thật là càng ngày càng khó cầm!Da mặt Kim Kiền vo thành một đống, ra vẻ suy tư một lúc lâu cũng khôngphát kiến được quan điểm đặc sắc gì, cuối cùng đành phải khêu bừa ra con mắt bát quái tinh tường của mình:"Ừm ---- cái này... Thuộc hạcảm thấy, giữa La Đông Dương đại nhân và kế mẫu Hình phu nhân của ngàiấy ----" Kim Kiền chớp mắt mấy cái, giơ cả hai ngón tay cái lên congcong đối diện nhau: "Có mùi mờ ám!"Hai hàng lông mày của BạchNgọc Đường hất cao như bay, mày của Triển Chiêu nhăn thành một nút, Nhan Tra Tán ôm trán thở dài, Bao đại nhân lấy nắm tay che miệng ho khan,Công Tôn tiên sinh ý cười càng đậm: "Quả là cách nhìn độc đáo. ""Là khen nhầm, khen nhầm thôi!" Kim Kiền rụt cổ nói. "Đại nhân, học trò nghĩ nên giám sát hành tung của hai người này, tiếp đóphái người đi dò la lai lịch của Hình phu nhân kia, có thể tra ra manhmối cũng nên. " Công Tôn tiên sinh chắp tay thi lễ nói. "Tiên sinh nói phải. " Bao đại nhân gật đầu. "Về phần vị Ngũ phu nhân kia... " Công Tôn tiên sinh nhíu mày. "Không cần lo lắng, chờ chốc lát sau sẽ thấy kết quả. " Bao đại nhân cười đáp. Quả nhiên, cùng lắm chỉ trong thời gian một nén nhang, Vương Triều liền hộc tốc xộc vào phòng khách, ôm quyền báo cáo: "Bẩm đại nhân, thuộc hạ đãtìm hiểu rõ ràng, người thiếp thứ năm của Tôn Hoài Nhân Tôn đại nhânkhuê danh là Diệp Liên Mộng, vốn là ca kỹ của Lộ Hoa Uyển trong HồngNguyệt trấn ngoại thành Biện Kinh, ba tháng trước được gả cho Tôn đạinhân. ""Tin này chính xác chứ?" Bao đại nhân đột nhiên nhấc giọng. "Muôn vàn chính xác!" Vương Triều nói: "Thuộc hạ đã cố tình ở lại trong phủTôn đại nhân chờ sau khi Tôn đại nhân tỉnh lại mới hỏi thăm tỉ mỉ, làchính miệng Tôn đại nhân nói cho thuộc hạ biết, tuyệt đối không sai!""Tốt!" Bao đại nhân vỗ mặt bàn, gật đầu, nhìn sang Triển Chiêu: "Triển hộ vệ, ngươi... "Nói nửa câu đột nhiên dừng lại, Bao đại nhân khẽ chau mày, lắc lắc đầu, lại dời tầm mắt về phía Kim Kiền:"Kim giáo úy, Triển hộ vệ vừa thoát khỏi trọng bệnh, không tiện ra bên ngoài tra án, lần này còn phải làm phiền Kim giáo úy!"Lời vừa nói ra, trong phòng chợt lặng ngắt đến khó hiểu. Hai mắt Kim Kiền trợn lên như chuông đồng, trong đầu tức thì vạn mã lao nhanh chướng khí mù mịt. Ta không có nghe sai chứ ta không có nghe sai chứ ta không có nghe sai chứ?!!!!Lão Bao lại để cho ta độc diễn vai chính xâm nhập hang hổ, đến tra án ở cái khu làng chơi có hệ số nguy hiểm cao nhất đó?!!!!Ta không cần á á á!! Cái chỗ quái quỷ đó phong thủy không tốt á á á!!Nếu không phải vì vướng tình cảnh không hợp thời, nếu không phải vì ngạingười ra lệnh cho mình là lãnh đạo cơm cha áo mẹ, thì Kim Kiền thật muốn hất văng cái bàn vuông sau lưng!"Đại nhân!" Triển Chiêu độtnhiên tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Kim Kiền, ôm quyền cao giọngnói: "Thân thể của Triển Chiêu đã không còn đáng ngại, việc lần này nênđể Triển Chiêu đi thì hợp hơn!" Nói đến đây, con ngươi đen của TriểnChiêu nhìn lướt qua cái mặt trắng bệch của Kim Kiền, chân mày siết chặt: "Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, hoàn cảnh của Kim Kiền không giống vớitrước kia, nếu ra ngoài một mình, vạn nhất bị kẻ xấu làm hại ----""Nếu Tiểu Miêu lo lắng, vậy để Ngũ gia ta đi theo Tiểu Kim Tử. " Bạch NgọcĐường ôm bảo kiếm, vui thay nhàn thay lên tiếng ngắt ngang. Triển Chiêu lạnh lùng đảo mắt trừng Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt kia rõ ràng muốnnói: chính vì có tên Bạch Thử thích gây chuyện ngươi, Triển mỗ mới lolắng thêm trăm lần!Nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống. "Việc này... " Bao đại nhân vẻ mặt khó xử, liếc nhìn Công Tôn tiên sinh một cái. Công Tôn tiên sinh nhìn ba người đối diện, chỉ thấy vẻ mặt Kim Kiền khổ sởxanh xao, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện, hoàn toàn là bộ dạng lườinhác sa sút tinh thần; lại nhìn qua ý cười ngâm ngâm của Bạch NgọcĐường, rõ là vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, sau cùng nhìn sang vẻmặt nặng nề của tứ phẩm hộ vệ, chân mày nhăn sâu xuống hệt như khe rãnh, đúng là bộ mặt khăng khăng quyết không thỏa hiệp... "Haizz... "Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi, nhìn về phía Bao đại nhân: "Để choTriển hộ vệ, Kim giáo úy và Bạch thiếu hiệp đi cùng với nhau một chuyếnvậy, ba người đồng hành, cũng có thể tiếp ứng lẫn nhau. ""Thuộc hạ tuân lệnh!" Triển Chiêu ôm quyền cất cao giọng nói. "Bạch Ngọc Đường lĩnh mệnh. " Bạch Ngọc Đường nhếch mày. "... Thuộc hạ... Tuân lệnh... " Kim Kiền ỉu xìu nói. Thời cũng tới... mệnh cũng tới... Tai cũng tới... Họa cũng tới... Nay xem ra, lẽ nào ta không quản xa ngàn năm không quản xa vạn dặm đến Bắc Tống, chính là để bỏ mạng trong thanh lâu cổ đại này sao?!!!!