Hai mươi ba tháng chạp, ở cửa Chu Tước phía đông thành Biện Kinh, người qua kẻ lại, ngựa xe như nước, ở hai bên đường đều chật ních các quầy hàngcủa các tiểu thương, bày bán bên trong là các loại hàng tết, thịt tươi,điểm tâm, chim sống, tranh tết, câu đối, đèn lồng, đủ mọi thứ, dân chúng đặt mua hàng tết qua lại không ngớt, tiếng rao hàng của các tiểu thương oang oang không dứt, tiếng dân chúng cò kè mặc cả vang lên liên tiếp,rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt phi phàm. Đột nhiên, một thiếu niên ăn mặc như người bán hàng rong vội vã vọt từ đầu phố vào trong dòng người, rướng cổ họng hét lớn:"Đến rồi! Đến rồi! Kim giáo úy đã tới đầu phố!"Một tiếng hét này, giống như dòng nước lạnh rót vào trong dầu nóng, bất chợt làm nổ tung cả con phố. "Mau mau mau! Mau bày ra đây tơ lụa tốt nhất mà chúng ta mới nhập mấy ngày trước mau!""Tai heo mới lấy sáng nay đâu? Nhanh chân mang ra!""Bánh đường cao làm bằng bí pháp tổ truyền của chúng ta đâu? Giữ lại ăn cáigì, thật sự là không có tiền đồ, nếu bánh đường cao nhà chúng ta có thểđược Kim giáo úy chọn, vậy chính là thiên đại phúc khí!"Tronglúc nhất thời, chưởng quầy, tiểu nhị các cửa hàng hối hả chạy lên chạyxuống, trước tiếp sau dồn dập mang lên mặt bàn các loại hàng hóa sởtrường, sau đó đều trừng mắt ngắm về hướng đầu phố, nín thở chăm chú bày ra trận địa sẵn sàng đón địch. Không bao lâu, phía đầu phố một đội ngũ chỉnh tề đi vào trong tầm mắt mọi người. Chỉ thấy đội ngũ này, ước chừng mười lăm mười sáu người cao thấp, phía saulà hai đội nam tử tráng niên chỉnh tề, người người thắt lưng buộc đao,toàn thân là phục trang nha dịch uy phong, loại tạo hình này tất cả dânchúng đều thập phần quen thuộc, đúng là tạo đãi của Khai Phong phủ. Màngười dẫn đầu, một thân y phục giáo úy đỏ đen pha lẫn, thân gầy như sậy, mày rậm như bôi mực, một đôi mắt nhỏ híp lại, trong đó lưu chuyển tinhquang, đang tinh tế đánh giá hàng tết muôn màu rực rỡ bày hai bên đường, không ai khác chính là Khai Phong phủ tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền. Đội ngũ này đi qua đâu, đều được dân chúng tươi cười chào đón, chúng tiểuthương lại phồng bụng hét to, xa xa nhìn lại, hệt như mọi người đang xếp hàng nghênh đón đội ngũ này đi tới, quả là khí thế tựa vòi rồng. Chúng tạo đãi làm sao từng gặp qua thế trận bực này, một đường đi theo phíasau Kim Kiền, liên tiếp nhìn chung quanh, đều tấm tắc lấy làm lạ. "Ai chà, xem khí thế của Kim giáo úy này, giống y hệt khi Triển đại nhân xuất môn. ""Ta thấy còn hơn ấy chứ! Từ khi Công Tôn tiên sinh giao cho Kim giáo úyviệc thu mua hàng tết, hì, chỉ cần Kim giáo úy vừa lên phố, thì quả thực chính là muôn người đều đổ xô xuống đường! Miễn là buôn bán hàng hóa,vừa thấy Kim giáo úy nhất định là hai mắt sáng lên, còn thiếu một nỗiđạp cửa Khai Phong phủ cướp người!""Còn chưa lạ đâu! Nghe Hoàngban đầu nói, hàng tết Kim giáo úy mua về không chỉ là loại tốt nhất ởchợ, mà còn thấp hơn năm phần so với giá thị trường!""Thật sao,ngươi nói mấy tiểu thương này đều nịnh nọt tặng cho Kim giáo úy nhiềuhàng tốt giá rẻ như vậy à, rốt cuộc bọn họ có ý gì?""Nhất định là vì thanh quan Bao đại nhân của chúng ta rồi!""Theo ta thấy là vì Kim giáo úy mồm mép lợi hại quá thôi!""Không đúng, không đúng, ở đây tuyệt đối có nguyên nhân khác. "Chúng tạo đãi ngươi một câu ta một câu hứng khởi thảo luận, tiểu thương chung quanh đã muốn chờ không nổi, các loại âm thanh la hét chào hàng đãgiống như thủy triều cuồn cuộn bao phủ lấy đám người Khai Phong phủ. "Kim giáo úy, xem tơ lụa nhà ta đi này, đây chính là kiểu dáng mới nhất năm nay đấy!""Kim giáo úy, đây là lỗ tai heo mới của nhà ta, ngài ngửi thử ngửi thử, có phải là thơm phức mũi không!""Kim giáo úy, nếm thử bánh đường cao gia truyền của chúng ta này, tuyệt đốilà ăn một miếng muốn hai miếng, ăn hai miếng muốn bốn miếng... ""Đừng gấp, đừng gấp, đợi ta từ từ xem qua trước đã. "Kim Kiền gần như chìm trong tiếng thét to của đông đảo tiểu thương, lại cứnhư lãnh đạo thị sát dân tình, hai tay đặt sau lưng, bước đi khoan thaithong thả, không nhanh không chậm tỉ mỉ quan sát các quầy hàng, một đôimắt nhỏ thường xuyên phát ra chớp điện làm ánh sáng chung quanh đều phải mờ tối, rõ ràng họ Kim nhà ta đang lấy ánh mắt tinh chuẩn cùng thân thủ sắc bén, xuống tay tuyển chọn các mặt hàng "Đồ tốt giá rẻ" nhất. Thần kỳ ở chỗ, mỗi lần chọn được hàng hóa của nhà nào, thì ông chủ nhà đólại hệt như uống máu gà tươi cười rạng rỡ hoa chân múa tay kích độngkhông thôi, quả là thần kỳ. Đám tạo đãi phía sau thực sự là trămtư không thể giải, ai ai cũng theo sát Kim Kiền, nửa bước không rời,trừng mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Kim Kiền, sợ bỏ qua cơhội vạch trần huyền cơ bên trong. Không phải nói, dưới chiến lược theo dõi cực kỳ chặt chẽ này, cuối cùng cũng giúp cho chúng tạo đãiphần nào ngó ra được cách thức bên trong. Mỗi lần Kim Kiền chọnmột mặt hàng, lúc giao bạc, chắc chắn sẽ đưa cho chưởng quầy một cáitráp gỗ tinh xảo, mà những chưởng quầy này, sau khi nhận được tráp gỗđều lộ ra dáng vẻ kinh hỉ, cứ như nhìn thấy thần vật gì đó, thần sắcthành kính đem nhét vào trong lòng. Xem ra bí quyết giúp cho Kim giáo úy có thể tiếu ngạo giang hồ mọi việc thuận lợi ở chợ này, chính là thứ nằm trong tráp gỗ nọ. Vậy trong tráp gỗ nọ rốt cuộc đựng gì?Chúng tạo đãi một đường theo sát phía sau, nhìn chằm chằm vào tráp gỗ kia, ánh mắt cơ hồ phóng ra lục quang. Vì thế, khi Kim Kiền móc tráp gỗ mới ra một lần nữa, chúng tạo đãi lạiđồng loạt chen lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giật lấytráp gỗ, nóng lòng khó nhịn lập tức mở ra xem ---"Ôi chao?!""Hả!""A ---- "Vẻ mặt của chúng tạo đãi chuyển từ tò mò sang kinh ngạc cuối cùng biến thành hiểu rõ. Vật nằm im trong tráp kia, là ba "Thần vật" mà đối với Khai Phong phủ, thậm chí là đối với toàn bộ thành Biện Kinh mà nói đều vạn phần quen thuộc,cũng như rất ít người có duyên sở hữu. "Các ngươi làm gì vậy hả,bộ Ngự Miêu trừ tà này là của Kim giáo úy đưa cho ta!" Chưởng quầy nhưlâm đại địch đoạt lấy tráp gỗ về, kinh hô. "Bộ trừ tà?" Chúng tạo đãi hai mắt trừng hướng Kim Kiền. Kim Kiền hí mắt cười, nói: "Một cái Hương bao Ngự Miêu trừ tà bản giới hạn, một thanh kiếm gỗ đào trừ tà bản đẹp, cùng với một dây bách tác (*) trừ tà Đoan ngọ, một bộ ba thứ, giá trị siêu cấp, nhân dịp năm mới biếu cho bách tính Biện Kinh. " Nói đến đây, Kim Kiền dựng thẳng một ngón tay cái cùng một ngón trỏ bày ra chữ "Bát": "Tám mươi lượng một bộ, nhân viênKhai Phong phủ còn có thể được ưu đãi giảm giá. "(*) Bách táctheo tục lệ vào tết Đoan Ngọ dùng năm sợi dây màu sắc sặc sỡ bện thành,dùng để trừ bệnh tật, tránh tai họa, cầu duyên nợ, may mắn an khang. Chúng tạo đãi vừa nghe xong, nhất thời tinh thần tỉnh táo, sóng sau tiếp sóng trước xông lên quát:"Kim giáo úy, cho ta đặt một bộ đi!""Ta cũng lấy một bộ!""Đừng chen, đừng chen, ta lớn tuổi nhất, ta được trước!""Không vội, không vội, các huynh đệ có thể đến đặt hàng sau khi hồi phủ, đều có phần cả mà. " Kim Kiền vui vẻ nói. "Vậy, vậy ---- Kim giáo úy, tại hạ có thể mua thêm một phần không?" Chưởng quầy bên cạnh đột nhiên ra tiếng nói. "Ông muốn mua thêm một phần?" Kim Kiền ngạc nhiên hỏi: "Tại sao vậy?"Chưởng quầy kia thở dài một hơi, đáp: "Thật sự không dám giấu, mẹ tại hạ ở nhà bệnh tật đã lâu, nhiều năm nay chỉ nằm trên giường, lần này tại hạ muốn mua thêm mấy bộ trừ tà là để cho mẹ trừ tà khử bệnh. ""Hở... "Kim Kiền thầm lau mồ hôi: Này... . . Mặc dù bản thân ta cũng thập phần tintưởng vào bộ tránh ma đuổi quỷ này, nhưng suy nghĩ của vị chưởng quầyđây, thật đúng là ---- mê tín phong kiến hại chết người mà!"Chưởng quầy, nghe ta khuyên một câu, bộ trừ tà này tuy thần kỳ, nhưng bệnh này của mẫu thân ông, vẫn nên tìm đến đại phu chẩn trị thì thỏa đáng hơn. "Kim Kiền khuyên nhủ. "Sao tại hạ lại không biết?" Chưởng quầy lại thở dài nói: "Có điều bệnh này rất khó chữa, thuốc thang nhiều năm vẫnkhông có kết quả gì, tại hạ bất đắc dĩ lắm mới... ""Chưởng quầy,sao ngài không đến Tế Thế Đường gặp Ninh thần y thử xem?" Một tạo đãiđột nhiên lên tiếng: "Nghe nói vị đó chính là đồ đệ của Y tiên nổi danhlừng lẫy trên giang hồ!""Đồ đệ Y tiên?!" Chưởng quầy và Kim Kiền đồng thời kinh hô. Khác ở chỗ, chưởng quầy là kinh hỉ, còn Kim Kiền là kinh hách. Jesus ơi, ta có nghe lộn không hả. "Các người không biết sao?" Tiểu tạo đãi kia nói tiếp: "Hơn một tháng trước, trong Tế Thế Đường ở thành Tây mới đến một đại phu, y thuật xuất thầnnhập hóa, có thể hồi sinh bạch cốt, cứu sống người chết. Mọi người trong thành Biện Kinh đều nói ngài ấy là đệ tử của vị Y tiên mai danh ẩn tích hơn mười năm nay trên giang hồ, do đó mới có được bản lĩnh bực này. ""Là thật sao?" Chưởng quầy kia vẻ mặt vui mừng: "Tại hạ phải đến một lần xem sao. "Dứt lời, tiện tay giao lại cửa hiệu cho tiểu nhị, lập tức chạy đi như điên. Kim Kiền híp đôi mắt nhỏ, cắn răng nói: "Được rồi, ta cũng phải đi mở mang tầm mắt cái!"Với bản tính quái gở của nhị sư phụ và đại sư phụ, khả năng thu nhận thêmđồ đệ là dưới 0%, nguy cơ lớn nhất chính là ---- tên tự xưng thần y nàychính là kẻ mạo danh!Con bà nó, lại dám giả mạo ngay trên đầu ta, hôm nay ta phải cho ngươi thấy cái gì gọi là "Địa ngục không cửa lại xông vào"!*Bên ngoài Tế Thế Đường phía Tây thành Biện Kinh, dân chúng mộ danh mà đếnvây quanh trong ba vòng, ngoài ba vòng, náo nhiệt gần như sánh ngang với cảnh tượng buôn bán các loại sản phẩm Ngự Miêu của Kim Kiền, Làm KimKiền vội vã chạy tới cũng phải giật mình. Chẳng qua, càng làm Kim Kiền giật mình chính là, dựa theo lời bàn tán của dân chúng xếp hàngchung quanh mà phán đoán, thì danh tiếng của vị Ninh thần y này quả làvượt quá dự kiến. "Vị Ninh thần y này phải nói là thần thánh hạphàm! Trần đại thẩm có biết Nhị đại gia gia cách vách nhà ta không, ôngấy bị thấp khớp hơn mười năm nay rồi, tỷ đoán xem thế nào? Ông ấy chỉdùng đúng bảy loại thuốc của Ninh thần y kê, mua không đến một lượngbạc, liền khỏi hẳn rồi!""Tiểu tử nhà ta ho khan hơn hai thángnay, chỉ uống ba lần thuốc của Ninh thần y, cũng chỉ mất ba mươi văntiền, hì hì, cũng khỏi luôn rồi!""Ninh thần y này, chẳng lẽ là xuất thân Ngự y?""Các ngươi không biết đâu. Vị Ninh thần y này, Họ Ninh tên Minh, nghe nói là đệ tử quan môn của Y tiên quỷ kiến sầu ẩn cư giang hồ hơn mười nămtrước!""Y tiên quỷ kiến sầu, vị này ta biết, là thần y tiếng lành đồn xa trên giang hồ!""Ai chà, thảo nào! Ninh thần y này y thuật cao siêu, thu phí lại thấp nhưvậy, quả nhiên là đệ tử của cao nhân, nhân tâm nhân thuật, thần tiên đắc đạo!""Ha ha, càng hiếm có là, dáng vẻ của vị Ninh thần y nàyphải nói là cực đẹp, nói thật, ngoại trừ Triển đại nhân và Bạch Ngũ giara, trong số nam nhân ta gặp qua trên đời này này, thì chỉ có Ninh thần y là thuận mắt nhất thôi. ""Đúng vậy, đúng vậy, cho dù chỉ liếc mắt một cái, cũng thoải mái cả người, bệnh tức khắc có thể giảm đi phân nửa. "Nghe đến đó, Kim Kiền đã có thể tổng kết xong ba đặc điểm của Ninh Minh thần y này:Thứ nhất: Y thuật cao;Thứ hai: Thu phí thấp;Thứ ba: là mĩ nam có thể sánh với Tiểu Miêu, Bạch Thử. Ba đặc điểm này dạo quanh một vòng trong đầu Kim Kiền, nhưng khi chuyểnhóa thành nghi vấn nhảy ra khỏi miệng Kim Kiền, thì cũng chỉ còn lại một câu:"Ninh thần y này thật sự là một mĩ nhân à?""Kim giáo úy?!" Mọi người nghe thấy câu hỏi của Kim Kiền, trong lúc nhất thời đều có chút hoảng hốt. "Ninh thần y này, tuy nói... . cái đó... Ha ha... . Đương nhiên so ra còn kém xa Triển đại nhân!""Đúng đúng đúng, chính xác là kém xa Triển đại nhân!"Mọi người quay qua Kim Kiền, tỏ rõ lập trường trung thành sùng bái thần tượng đệ nhất Biện Kinh Ngự Miêu đại nhân. Kim Kiền lại dời ánh mắt về phía quần chúng nữ tử đang ló đầu ra phía dưới tàng cây ở chếch phía đối diện Tế Thế Đường. Hai gò má ửng hồng, hai mắt tỏa sáng, rõ ràng không khác gì với biểu hiện lúc nhìn thấy động vật họ mèo nào đó. Hỏng!Kim Kiền giật nảy trong lòng, thầm nghĩ đại sự không ổn. Không thể tưởng được Ninh thần y này không chỉ mạo danh đệ tử Y tiên, thậmchí còn dùng sắc đẹp mê hoặc đông đảo quần chúng chất phác, muốn chiếmthị trường thần tượng của Tiểu Miêu à, quả thật là --- quả thật là ----ôi, rốt cuộc là mĩ nhân thế nào đây, thật làm cho người ta tâm can khónhịn!Nghĩ vậy, Kim Kiền trừng mắt nhỏ, hai tay xắn áo bày rachiêu mãnh hổ xuống núi, mở miệng quát to: "Tránh ra tránh ra, để cho ta xem rốt cuộc là mĩ nhân thế nào... "Vừa nói được nửa câu, thình lình, một trận hàn khí lạnh đến xương bay "Vút ----" tới. Tức thì tóc gáy toàn thân của vị giáo úy nào đó đều chổng ngược. Kim kiền vừa giơ lên một chân, lại rắc rắc cứng ngắc kéo trở về. "Mĩ nhân gì?" Tiếng nói trong trẻo hỗn hợp băng hỏa phát ra từ sau lưng. Kim Kiền xoay người, cười đến trời nổi xuân phong: "Triển đại nhân, sao ngài lại đến đây?"Phía sau, Triển đại nhân toàn thân là quan bào đỏ thẫm, thắt lưng buộc đaingọc, thân thẳng như tùng, mặt ngọc mày cao, vừa xuất hiện, liền như ômtrọn hào quang vạn trượng. Dân chúng chung quanh nhất thời sôi sục. "Triển đại nhân!""Triển đại nhân lâu rồi không thấy!"Triển Chiêu sau khi gật đầu chào hỏi dân chúng chung quanh, con ngươi đen láy lại trừng thẳng hướng Kim Kiền: "Kim giáo úy, vừa rồi ngươi nói muốngặp ai?""Ai?" Kim Kiền quay đầu chung quanh, ánh mắt bay loạn:"A, a! Cái đó... " Mắt nhỏ vừa chuyển, đã đi hai bước tới bên cạnh TriểnChiêu, đè thấp giọng nói: "Triển đại nhân, là ta nghe trên phố đồn vềNinh thần y của Tế Thế Đường, thấy thật là khả nghi, cho nên đặc biệtđến để điều tra. "Nói xong, híp mắt nhỏ đáp lại Triển Chiêu. Triển Chiêu đại nhân, xem đôi mắt nhỏ thuần khiết của ta này, ta tuyệt đối là vì tra án, lý do cao thượng biết bao nhiêu, dứt khoát không phải làloại nguyên nhân đen tối như ngắm mĩ nhân đâu!Quả nhiên, Triển Chiêu nghe vậy, sắc mặt hoãn hạ hơn phân nửa, gật đầu nói:"Đúng lúc Triển mỗ muốn tìm Ninh thần y hỏi một án kiện, ngươi đi cùng với Triển mỗ cũng tốt. ""Ôi chao?" Kim Kiền hơi kinh ngạc, lại vội gật đầu nói: "Vâng, thuộc hạ tuân lệnh. "Triển Chiêu đi trước, Kim Kiền theo sau, chỗ hai người đi qua, dân chúng bấtgiác đều dạt ra thành một con đường, thuận tiện còn cho ra vô số lời bát quái bốc cháy hừng hực. Lúc này, vị thần y đang ngồi sau mộc án, miệt mài khai phương thuốc cho một nữ bệnh nhân. Nhìn từ hướng KimKiền, chỉ có thể nhìn thấy một thân trường sam trắng thuần không một hạt bụi, cùng búi tóc được chải cẩn thận. Chỉ thấy nữ bệnh nhân kia đang cực kỳ yếu ớt, hơi thở mỏng manh nói:"Ninh thần y, bệnh của ta... ""Ba chén sắc thành một chén, uống mỗi ngày vào sáng tối, ba thang thuốc bảy ngày. " Ninh thần y không ngẩng đầu lên nói. Nữ bệnh nhân ngập ngừng, giọng lại nhiều thêm ba phần quyến rũ: "Nhưng mà ta sợ đắng lắm. ""Bảy ngày sau, nếu không chuyển biến, lại tới đây. " Đáp lại nàng ta vẫn là lời dặn dò cứng rắn của thầy thuốc. "Ôi ôi, Ninh thần y, ta thấy ngực đau lắm, hay là ngài xem giúp ta chútđi?" Nữ bệnh nhân kia bày ra bộ dáng Tây Tử phủng tâm nói. "Ngực đau?" Ninh thần y đang viết phương thuốc chợt ngẩng đầu dậy, mặt không chút thay đổi đánh giá nữ tử đối diện. Kim Kiền tuy được xưng là có thể chống cự với đạn pháo sắc đẹp, lúc này khi thấy rõ tướng mạo của Ninh Minh Ninh thần y kia, cũng không thể cưỡngđược mà khen thầm một câu trong lòng: Quả là một mỹ nhân a!Màynhạt chạm tóc mai, hai mắt trong vắt như suối nước, khuôn mặt tuấn tú,làn da thanh khiết, cả người nhìn qua giống như tan vào trong sông băng, lạnh thấu tâm can, lại làm cho khắp người khoan khoái nhẹ nhõm. Có điều biểu tình trên mặt rất lạnh, làm người ta không thể sinh ra ý muốn lại gần. Bất quá, cho dù bị hai mắt lạnh như băng này nhìn chằm chằm, hai má nữ bệnh nhân kia vẫn không kềm được mà hồng nhuận. "Ninh thần y, người nhìn ta như vậy, làm ta ngượng. "Ninh Minh sụp hai mắt xuống, không nhanh không chậm tiếp tục viết phươngthuốc, giọng lạnh lùng vang vọng cả đại sảnh: "Ninh mỗ không chữa chứnggiống cái động dục. "... Sau một mảnh yên tĩnh... "Phụt---" Có người phun cười ra tiếng, sau đó chính là một tràng cười ầm ĩ dội tới từ bốn phương tám hướng. "Ngươi, ngươi ----" Nàng kia hai mắt rưng rưng, sắc mặt đỏ bừng, giọng nóinghẹn ngào, nhìn thần y kia như thể đang nhìn một kẻ bạc tình tội ác tày trời. Ninh Minh ngay cả mắt cũng không liếc nàng ta một cái, thuận tay đưa ra phương thuốc, lạnh nhạt nói: "Vị tiếp theo. "Nữ tử rốt cuộc chịu không nổi, che mặt khóc chạy ào đi. Vị Ninh thần y này thật đúng là --- có cá tính!Kim Kiền ở một bên âm thầm tán thưởng. Triển Chiêu hợp thời tiến lên một bước, ôm quyền với Ninh Minh nói: "Ninh đại phu, tại hạ Khai Phong phủ Triển Chiêu, có việc muốn xin ý kiến củaNinh đại phu. "Ninh Minh giương mắt liếc nhìn Triển Chiêu mộtcái, mày khẽ nhíu với một biên độ không thể nhìn thấy, ánh mắt lập tứcdời từ trên mặt Triển Chiêu tới trên người Kim Kiền, đôi mắt lạnh nhấtthời tỏa sáng, mở miệng hỏi:"Ngươi là ai?""Ôi chao? Ta?" Kim Kiền ngốc ra, buột miệng nói theo trực giác: "Ta là Khai Phong phủ tòng lục phẩm giác úy Kim Kiền. ""Tốt. " Ninh Minh gật đầu. "Hả?" Kim Kiền lại không hiểu ra sao, chỉ là rất nhanh sau, cái không hiểu ra sao này đã bị lãnh khí tự nhiên do hộ vệ nào đó tản mát ra đông chothành băng vụn. Tóc gáy Kim Kiền run lên, nhanh chóng hướng tới Ninh thần y không coi ai ra gì kia mở miệng nhắc nhở:"Vị này là Khai Phong phủ Triển đại nhân, chúng ta tới đây là có một án tông hy vọng có thể thỉnh Ninh đại phu tương trợ. "Lúc này, Ninh Minh mới không nhanh không chậm liếc qua Triển Chiêu, lạnh giọng nói: "Chuyện gì?"Vẻ mặt kia, giọng điệu kia, khí thế kia, quả thực còn ngạo mạn hơn hoàng đế lão nhân ngồi trên Kim Loan điện. Chớ nói Kim Kiền và Triển Chiêu, đến ngay cả dân chúng xung quanh da mặt cũng không khỏi cứng đờ. May mắn hộ vệ nào đó có tố chất tâm lý khá tốt, lập tức điều chỉnh trạngthái, tiếp tực bình thanh hỏi: "Ninh đại phu có biết Lưu Đại Sơn con thứ ba của Lưu viên ngoại ở phố Đông thành Tây, Vương Thục Quyên ở ngõ Tâythành Nam, còn có Hứa Chí Điền con trưởng của Hứa gia thành Bắc?""Biết, thế nào?""Có phải mấy ngày trước Ninh đại phu đã chẩn bệnh cho ba người này?"Ninh Minh gật đầu. "Một ngày sau khi Ninh đại phu chẩn bệnh, ba người này đều xuất hiện triệuchứng ngẩn ngơ, không ăn không uống, không biết Ninh đại phu có manh mối gì hay không?" Triển Chiêu hỏi. "Không có quan hệ tới Ninh mỗ. " Ninh Minh quay đầu đi. Triển Chiêu dừng một chút, tiếp tục nói: "Ninh đại phu có thể theo Triển mỗ đi đến ba nhà này một chuyến hay không?""Không rảnh!" Sắc mặt Ninh Minh đã rất khó coi. Chung quanh bất chợt ồ lên. Phải biết rằng, ở trong thành Biện Kinh này, kẻ không nể mặt Triển đại nhânnhư thế, ngoại trừ con chuột bạch nào đó ra, thì vị Ninh thần y này cóthể coi là người duy nhất. Sắc mặt của Ngự tiền hộ vệ nào đó rõ ràng đã hơi biến thành màu đen. Lại nói ba nhà này, đều được cho là ba nhà có danh dự uy tín trong thànhBiện Kinh, án này không thể kéo dài, cũng không thể gấp, bản thân cũngtừng ngầm điều tra qua, xác thực có chỗ khác thường. Tuy có tình nghiNinh Minh này, nhưng cũng không có chứng cứ thực tế, vả lại người nàyrất có tiếng tăm trong dân chúng, cho nên không thể nào cưỡng ép bắtngười. "Triển đại nhân, hay là cứ để thuộc hạ theo ngài xem xéttrước, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối gì đó. " Kim Kiền phá vỡ không khíđông cứng, lên tiếng giảng hòa. Triển Chiêu liếc mắt nhìn KimKiền, gật đầu: "Cũng tốt, ánh mắt của Kim giáo úy tinh tường, khôngchừng có thể phát hiện ra gì đó. "Hai người bàn bạc thỏa đáng xong, đang muốn đi khỏi, không ngờ phía sau thình lình bay đến một câu: "Chậm đã. "Chỉ thấy Ninh Minh bước hai bước đến bên cạnh Kim Kiền, lạnh nhạt nói: "Ninh mỗ cũng đi. "Da mặt Kim Kiền không khỏi co rút: "Không phải Ninh đại phu nói không rảnh sao?""Hỗ trợ quan phủ phá án, Ninh mỗ tất nhiên không thể chối từ. " Ninh Minh mặt không đổi sắc trả lời. Ê ê, nói cái gì cũng không lại ngươi mà. Kim Kiền không nói gì nhìn về phía Triển Chiêu. Mí mắt Triển Chiêu giật nảy hai cái, vẫn như cũ duy trì bộ dáng tứ phẩm hộ vệ lễ độ nói: "Ninh đại phu, thỉnh. "Ninh Minh đến liếc cũng không liếc Triển Chiêu một cái, lập tức rời đi. Quả nhiên khinh người!Kim Kiền thầm than. *Bệnh trạng này, thật đúng là quá quái. Kim Kiền nhìn Tam công tử Lưu gia đang ngơ ngác ngồi trên giường, bắt đầu vò tóc. Nhìn Lưu Tam công tử này, tuổi bất quá trên dưới hai mươi, mặt mũi coi nhưthanh tú, lúc này hai mắt trống rỗng, mặc cho cha mẹ ở bên cạnh khóc lakhông ngừng, cộng thêm chung quanh còn có Triển Chiêu, mình và NinhMinh, ba người sống sờ sờ ở sát bên, vậy mà cũng không hề có chút độngtĩnh. Quái nhất là ở sắc mặt hắn. Hai gò má ửng hồng,nhiệt độ cơ thể hơi cao, nếu nói là chứng phong hàn phát sốt, thì mạchtượng lại vô cùng bình thường, nhưng nếu nói người này thân thể khỏemạnh, thì biểu hiện lâm sàng này lại thập phần quỷ dị. "Kim giáo úy, thế nào rồi?" Triển Chiêu lên tiếng hỏi. "Việc này... " Kim Kiền có chút không xác định nói: "Dựa theo mạch tượng củaLưu Tam công tử, thì không phải là nhiễm bệnh trong người, cũng khôngphải là triệu chứng trúng độc... ""Vậy vì sao con ta lại thành ra thế này?" Lưu lão gia khóc nói. Lưu phu nhân lại trực tiếp lủi người tới trước Ninh Minh, tóm lấy tay áoNinh đại phu gào khóc: "Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi hại conta, ngay cái hôm sau khi ngươi chẩn bệnh cho con ta, con ta liền biếnthành như vậy, uổng công ta còn cho rằng ngươi là thần y, không ngờngươi lại hại con ta!""Phu nhân, bình tâm một chút. " Lưu lão gia tiến lên giữ chặt phu nhân nhà mình: "Có Khai Phong phủ Triển đại nhânvà Kim giáo úy ở đây, chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho chúng ta. "Tuy nói thế, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Minh kia, rõ ràng đã muốn xem người này là hung thủ. Triển Chiêu nhíu mày liếc nhìn nét mặt không chút thay đổi của Ninh Minh, lại nhìn về phía Kim Kiền, hạ thấp giọng nói: "Kim Kiền, liệu đây có phảilà giang hồ kì độc?"Kim Kiền cũng hạ giọng nói: "Với kiến thức hạn hẹp của thuộc hạ, đây không phải trúng độc, ngược lại hình như là giống ---""Giống cái gì?""Bệnh tâm lý. "Triển Chiêu ngẩn ra: "Bệnh tâm lý?!"Kim Kiền gật đầu: "Tỷ như gặp phải cái gì làm cho khiếp sợ, hoặc là bithương quá độ làm cho tâm lý gặp phải đả kích lớn, khiến tinh thần suysụp. "Triển Chiêu và hai ông bà Lưu gia đều bày ra vẻ mặt không hiểu. "Ừm ---" Kim Kiền gãi gãi đầu: "Nói cho thông tục dễ hiểu, thì chính là trúng tà. "Triển Chiêu nhíu mày, hai ông bà Lưu gia thất kinh, chỉ có Ninh Minh vẻ mặtđiềm tĩnh liếc nhìn Kim Kiền một cái, thốt ra một câu: "Đúng vậy, ngườinày đúng là bị chồn tinh mê hoặc. ""Cái gì?" Mọi ánh mắt đều hướng tới Ninh thần y vừa ra lời kinh người. Chỉ thấy Ninh Minh tiến lên một bước, nâng tay lật mở mí mắt Lưu Tam côngtử, chẩn đoán nói: "Chồn tinh này ít nhất có bảy trăm năm đạo hạnh. "Lần này mọi người trong phòng đã không biết nên làm ra cái biểu tình gì. Cảm tình tên họ Ninh này là "Thần bịp" khoác bên ngoài cái áo "Thần y" đây mà!Kim Kiền âm thầm lảm nhảm. "Chồn tinh ---" Triển Chiêu cố nén một đầu đầy hắc tuyến nói: "Lời ấy củaNinh đại phu có phải là quá sức tưởng tượng rồi không. "Ninh Minh lại như thể không nghe thấy, tiếp tục tự thuật: "Chuẩn bị một chén nước trong, một cành gỗ Đào. ""Sao cơ?" Hai ông bà Lưu gia nghi hoặc. "Thế nào? Không muốn cứu người à?" Hai mắt Ninh Minh dựng thẳng, khí thế bạo tăng, hai ông bà Lưu gia cả kinh, lập tức cuống quít sai người chuẩnbị. Không bao lâu, một gia nhân lập tức bưng lên một chén nước trong, báo lại:"Lão gia, nước trong đã chuẩn bị xong, có điều cành gỗ đào nhất thời... ""Không phải bên bờ sông Biện có sao?" Lưu lão gia cả giận nói. "Không cần phiền phức như thế... . " Ninh Minh đột nhiên lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Kim Kiền: "Trên người ngươi có. "Kim Kiền trợn to mắt nhỏ, kinh ngạc lấy từ cái bọc sau lưng ra một cái tráp gỗ, lôi từ trong tráp gỗ ra một thanh kiếm gỗ đào loại nhỏ, đưa qua cho Ninh Minh: "Cái này... Được không?"Ninh Minh cầm kiếm gỗ đào đặt ở trong tay ngắm nghía, gật đầu nói: "Đẽo gọt không tồi. "Mắt nhỏ Kim Kiền sáng ngời, phản xạ có điều kiện tiến vào trạng thái mèokhen mèo dài đuôi: "Đó là tất nhiên, cái này chính là chế thành từ gỗđào trăm năm, hơn nữa còn cố tình đặt dưới giường Triển đại nhân sáucanh giờ, hiệu quả đuổi quỷ tuyệt đối là ---""Khụ!" Triển Chiêu đúng lúc ngắt ngang lời Kim Kiền. Ninh Minh liếc nhìn Kim Kiền một cái, cũng không biết có phải là do Kim Kiền nhìn nhầm hay không, chung quy cảm thấy trong ánh mắt kia có thâm ýkhác. Sau, Ninh Minh liền đổ chén nước trong lên kiếm gỗ đào,tiếp đó, cầm kiếm gỗ đào trong tay, chậm rãi nâng cánh tay lên, giật rakhoảng cách, đột nhiên phất tay, dùng kiếm gỗ đào hung hăng đánh vàomiệng Lưu Tam công tử một cái -----"Bốp!"Một cái đánhnày phải nói là vang tận mây xanh, chấn động đến mức làm mọi người mấtcả hồn, mãi đến khi Lưu Tam công tử quát to "Á" một tiếng, ngã sấp từtrên giường xuống, mọi người mới tỉnh táo lại, ba chân bốn cẳng nâng Lưu Tam công tử dậy. "Ái da, đau chết mất!"Lưu tam công tử ôm quai hàm thống thiết kêu lên. "Con ơi, con của ta ơi, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi!" Hai ông bà Lưu gia tức khắc ôm lấy Lưu Tam công tử kêu gào một trận. "Cha? Mẹ?" Lưu Tam công tử vẻ mặt mê mang, nhìn quanh bốn phía: "Làm sao vậy?""Lưu công tử, ngươi đã ngớ ngẩn ba ngày nay rồi, ngươi có nhớ gì không?" Kim Kiền cả kinh nói. "Ngớ ngẩn? Ba ngày?" Lưu Tam công tử nét mặt ngơ ngác: "Ta chỉ nhớ sau khiNinh thần y chẩn bệnh cho ta, ta đang định lên giường đi ngủ, bỗngnhiên, nghe trong phòng có tiếng người nói chuyện, sau đó --- sau đóliền không nhớ rõ nữa... ""Là ai nói chuyện? Nói chuyện gì?" Triển Chiêu truy vấn. Lưu Tam công tử nhíu mày nhớ lại: "Ta không thấy được bóng người, về phầnnói cái gì ----" Lưu công tử nắn nắn trán: "Hình như là... Mộng, đoạt,giết --- linh tinh gì đó... ""Mộng, đoạt, giết?" Mọi người lại thêm nghi hoặc. Chỉ có Ninh Minh là siết chặt mày. Sau đó, Triển Chiêu cùng Kim Kiền trải qua ba lần bốn lượt truy hỏi, cũngkhông đạt được thêm manh mối giá trị nào khác, sau khi trấn an người nhà Lưu gia xong, ba người Triển, Kim, Ninh liền cáo từ rời khỏi Lưu phủ. Hai hộ nhân gia còn lại, ba người cũng chia ra nhất nhất thăm hỏi, NinhMinh lại làm theo cách đó, chỉ dùng một chén nước hòa với kiếm gỗ đàoxuất phẩm đặc chế của Kim Kiền, liền chữa khỏi quái bệnh cho cả haingười. Có điều, biên độ đánh càng lúc càng mạnh, âm thanh càng lúc càngvang, tới nhà cuối cùng thậm chí đã đánh nứt cả cây kiếm gỗ đào mà KimKiền dày công đẽo gọt, làm cho tòng lục phẩm giáo úy nào đó đau đớn đếnkhông thốt nên lời. Đợi sau khi xử lý xong nhà cuối cùng, đã là lúc mặt trời ngã về Tây. "Ninh đại phu, lần này làm phiền. " Triển Chiêu lưng hướng về ánh tịch dương tờ mờ, ôm quyền nói với Ninh Minh. Ninh Minh lại không thèm nhìn tới Triển Chiêu, chỉ nhìn Kim Kiền rồi nói một câu: "Cáo từ. " Liền phất ống tay áo, nhẹ nhàng thư thái bước đi. Khóe mắt Triển Chiêu co rút, đợi đến khi chuyển mắt nhìn thấy bộ dáng chuyên chú ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Ninh Minh của Kim Kiền, góc mày cũnggiật nảy theo. "Triển đại nhân!" Kim Kiền đột nhiên quay đầu, vẻ mặt đăm chiêu: "Thuộc hạ cảm thấy Ninh đại phu này có vấn đề. ""Triển mỗ cũng thấy vậy. " Triển Chiêu gật đầu đồng tình: "Cái cách mà ngườinày nói về yêu vật mê hoặc thần trí, thật sự không thể tưởng tượngđược. " Dừng một chút, lại bồi thêm một câu: "Còn cách thức trừ ta kia,quả thật là ---- loạn thất bát tao. ""Đúng vậy!" Kim Kiền mặt đầy tán thành: "Quan trọng hơn là, trên người của Ninh thần y này có một thứ mùi, cực kỳ khả nghi. ""Mùi gì?" Triển Chiêu ngẩn ra: "Vì sao Triển mỗ chưa từng ngửi thấy?""Tất nhiên là Triển đại nhân ngài không ngửi được rồi. Mùi kia vô cùng nhẹ,nếu không phải đến sát bên cạnh thì không thể nhận ra. "Sát bên cạnh?Đuôi lông mày Triển Chiêu khẽ động, bây giờ nghĩ lại, mới thấy trước đó hình như Ninh Minh kia chỉ nói chuyện với một mình Kim kiền, còn cố ý tránhné mình, ngược lại khá thân mật với Kim Kiền, mà bản thân mình lại không hề đề phòng!!Một cái gân xanh hình chữ thập bật ra khỏi trán Triển Chiêu. Thế nhưng vị tòng lục phẩm giáo úy đần độn nào đó vẫn như cũ tận chức tận trách tiến hành phân tích khoa học:"Cái mùi đó, nhẹ nhàng tao nhã, lại toát ra thứ mê hoặc kỳ lạ, ừm... phải nói là cảm giác câu hồn... . Đúng vậy, dứt khoát là hương hoa đào!""Kim giáo úy!""Hở?""Sau cơm chiều thêm nửa canh giờ ngồi hoa mai cọc!""Ôi chao?!"*Mấy ngày sau, "Án trúng tà" này vẫn như cũ không có gì tiến triển, đôi khisẽ có dân chúng đến báo án, xưng là trong nhà có người gặp quái bệnh,sau khi Khai Phong phủ phái người đi điều tra, lại phát hiện bệnh trạnggiống hệt với triệu chứng "Trúng tà" gặp phải trước đây, tuy rằng KimKiền dưới áp lực hàn khí của Triển Chiêu, đành phải gánh vác trách nhiệm làm thánh bịp, trông bầu vẽ gáo trừ tà cho bệnh nhân, nhưng hiệu quảthật không tốt. Cuối cùng không thể không để cho Kim Kiền đến Tế ThếĐường mời Ninh thần y đích thân ra chẩn trị. Sau liệu pháp "Tát miệng",các bệnh nhân "Trúng tà" đều thuận lợi khôi phục khỏe mạnh. Nhưng hà cớ gì cứ phải là Kim Kiền đi mời mới được? Nguyên nhân là do vị Ninh thần y kia tính tình cổ quái, không coi ai ra gì, ngoài Kim Kiền ra,thì bất luận kẻ nào đến mời, thậm chí cả Triển đại nhân cũng không thèmnể mặt. Tạo thành hậu quả trực tiếp chính là, danh hào "Ninh thần y" nháy mắt vang khắp trong ngoài Biện Kinh, lấy tốc độ tên lửa thăngcấp trở thành người kế tục Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền,vinh dự trở thành đối tượng được ưa thích bát quái nhất trên phố. Nhấtlà tuyệt chiêu "Trừ tà" kia, lại làm cho thanh danh bay vút lên mây, rất có xu thế vượt qua thanh danh "Thông quỷ gọi thần" của vị tòng lục phẩm giáo úy nào đó. Thậm chí còn có người phác họa hình tượng của "Ninhthần y" thành môn thần dán ở cửa lớn để trừ tà đuổi tai. Lần điều tra phá án này, chúng tinh anh của Khai Phong phủ bị tra tấn đến sứtđầu mẻ trán, thế nhưng trải qua điều tra mọi mặt, vẫn không thể tìm ranguyên nhân trúng tà, duy chỉ có một điểm đồng nhất chính là người bị"Trúng tà" đều từng là bệnh nhân của Ninh thần y, cho nên mới nói, người bị tình nghi lớn nhất trong án này chính là Ninh Minh. Nhưngnhóm người Triển Chiêu sau khi trải qua mười hai canh giờ giám sát chặtchẽ, phát hiện tuyến đường hoạt động hằng ngày của người này cơ bảnchính là "Nhà ---- Tế Thế Đường ---- Nhà bệnh nhân ngẫu nhiên", hoàntoàn có được bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ. Hơn nữa người này cùng vớinhững "Người bị hại", ngoại trừ lần tiếp xúc chẩn bệnh duy nhất đó, cơbản là không hề tiếp tục qua lại, càng không nói đến động cơ. Kết quả cuối cùng chính là, án này lâm vào cục diện bế tắc. *"Jesus ơi, mau mau kiếm ra đi, mệt chết cụ ta rồi. " Kim Kiền ngồi trong hiệuđường thủy Tào Ký, vừa nốc hết một chén đường thủy vừa oán giận nói. "Kim Kiền ngươi mấy ngày nay vừa phải giúp Triển đại nhân tra án, vừa phảithu mua hàng tết, quả thật là rất vất vả. " Trịnh Tiểu Liễu ngồi đối diện vẻ mặt đồng cảm, lại gọi cho Kim Kiền một chén đường thủy, an ủi nói. "May mà hàng tết mua xong rồi, phải đặt mua hàng tết cho cả phủ, lượng côngviệc này, thật không phải cho người làm mà. " Kim Kiền tiếp tục than thở. "Hôm qua Công Tôn tiên sinh còn khen Kim Kiền ngươi làm rất tốt, nói là giảm được số bạc đáng kể cho phủ!""Chuyện đó là tất nhiên, Kim Kiền ta đã xuất mã, thì một đảm đương hai. " KimKiền vẻ mặt đắc ý: "Chẳng qua là còn phải nhờ vào hiệu ứng siêu sao củabộ trừ tà, nếu không quả thật không thuận lợi được như vậy. ""Màta nói này Kim Kiền, mấy huynh đệ trong phủ đều nhờ ta hỏi ngươi việcnày. " Trịnh Tiểu Liễu thò thò đầu tới trước: "Bộ trừ tà đó còn dư haykhông vậy? Các huynh đệ cũng muốn mua mấy bộ để phòng thân, ngươi cũngthấy đó, gần đây người trúng tà trong thành Biện Kinh không ít mà!""Việc này... " Kim Kiền có chút khó xử, gõ đầu ngón tay tính toán: "Thu muahàng tết đã dùng hết tám mươi ba bộ, cộng thêm số dùng để Ninh đại phutrừ tà là ngoài kế hoạch --- hàng tồn kho đã rất ít, hơn nữa hôm trướcTriển, khụ, người nọ lại bỗng nhiên kiểm tra đột xuất, tịch thu toàn bộhàng tồn kho còn sót lại trong phòng rồi ----""Vậy làm sao đây?" Trịnh Tiểu Liễu lo lắng hỏi. "Hì hì ---" Kim Kiền khoát tay áo cười nói: "Cái gọi là trên có chính sáchdưới có đối sách, thỏ khôn phải có ba hang, tất nhiên là ta không đặthết hàng tồn kho ở cùng một chỗ, mà còn chọn một địa điểm tuyệt đối antoàn để gửi gắm. ""Chỗ nào có thể thoát khỏi ánh mắt của Triển đại nhân được chứ?" Trịnh Tiểu Liễu ngạc nhiên nói. "Có câu chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. " Kim Kiền bưng chénđường thủy lên uống một hơi cạn sạch: "Đêm tay ta phải đi lấy hàng... Hìhì hì... "Trịnh Tiểu Liễu đột nhiên có dự cảm không lành. "Kim giáo úy. " Một tiếng nói trong trẻo lạnh lùng bay đến từ sau lưng Kim Kiền. Kim Kiền nhìn lại, chỉ thấy một người đi đến ngược chiếu ánh sáng, dungnhan tuấn tú, khí chất lạnh lùng, chính là Ninh Minh thần y chạm tay cóthể bỏng nổi danh nhất thành Biện Kinh dạo gần đây. "Ninh đại phu?" Da đầu Kim Kiền tê rần, đùng một phát đứng bật dậy: "Chẳng lẽ hôm nay lại có người trúng tà sao?"Ninh Minh lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Kim Kiền, nói: "Ninh mỗ tới là để gặp riêng Kim giáo úy. ""Gặp ta?" Kim Kiền chớp mắt mấy cái: "Gặp để làm gì?"Ninh Minh lẳng lặng nhìn Kim Kiền một lúc lâu, nhìn mãi đến khi Kim Kiền sợhãi toàn thân, mới chậm rì rì nói: "Mấy ngày nay thân thể Kim giáo úy có chỗ nào không khỏe không?""Không khỏe?" Kim Kiền lại chớp chớp mắt: "Không có, gần đây ta ăn no ngủ ngon, là một trăm hai mươi phần trăm khỏe mạnh. ""Vậy ----" Ninh Minh ngập ngừng một chút: "Vậy gần đây Kim giáo úy có từng gặp qua... . Quái nhân nào hay không?""Quái nhân?" Kim Kiền trừng mắt nhìn Ninh Minh, nghĩ thầm trong lòng:Quái nhân mà ta biết gần đây không phải là ngươi sao?Mà rốt cuộc Ninh thần y này muốn làm cái gì đây? Chẳng hiểu tại sao lại chạy đến tìm ta hỏi han này nọ, vẻ mặt còn như vậy ---Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền quan sát nét mặt Ninh Minh, đúng là trên gương mặt lạnh lùng ngắm ra vài phần mùi vị "Lo lắng"... Này này, có lầm hay không vậy, hình như hai ta không quen thân cho lắm mà. "Khụ. " Ninh Minh giống như nhận ra mình có chút luống cuống, cúi đầu ho nhẹmột tiếng, lấy từ trong lòng ra một cái mộc bài đưa cho Kim Kiền nói:"Lệnh bài này, xin Kim giáo úy giữ kỹ. ""Lệnh bài?" Kim Kiền ngốc ngốc hỏi, định thần nhìn lại, mới thấy mộc bài này được đẽo từ gỗ đàokích cỡ bằng lòng bàn tay, trên mặt có khắc một chữ "Đào", lưng chạm một đóa "Hoa đào", chạm khắc thật tỉ mỉ, còn mơ hồ tỏa ra hương hoa đào,vừa thấy chính là hàng giá trị xa xỉ. "Cái này, là cho ta ư?!" Kim Kiền vẻ mặt kinh ngạc. Nè nè, hai chúng ta thật sự không quá quen thân đâu. Ninh Minh gật đầu, liếc mắt nhìn Kim Kiền một cái, đứng dậy nói: "Còn thỉnhKim giáo úy đeo bên người, khi khẩn cấp có thể dùng được đôi phần. "Còn chưa chờ Kim Kiền phản ứng lại, Ninh Minh đã đi tới cửa, trước lúc đikhỏi còn hơi hơi cao giọng nói: "Trong đêm, chớ xuất môn. "Nói xong, liền vội vàng rời đi. Để lại Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu hai mặt nhìn nhau. "Ninh thần y này có ý gì?" Trịnh Tiểu Liễu khó hiểu hỏi. Kim Kiền vừa ngắm nghía Đào mộc bài trong tay, vừa lắc đầu: "Ta cũng không rõ, dù sao cũng là một quái nhân. "Trịnh Tiểu Liễu ngẫm nghĩ, lại nói: "Nhưng xét cho cùng người này quả thựccũng có vài phần bản lĩnh, hay là buổi tối mấy ngày này Kim Kiền ngươicứ thành thành thật thật ở lại trong phủ, đừng xuất môn. ""Xuấtmôn?" Kim Kiền cất mộc bài tốt vào trong lòng, ném qua ánh mắt xemthường: "Buổi tối ta còn có chính sự trong người, làm sao còn rảnh xuấtmôn tản bộ?""Chính sự?""Đúng vậy, chính là chính sự liên quan đến dân sinh đại kế!" Kim Kiền nghiêm trang nói.