Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 3 - Chương 17: Ngự Miêu say hiển lộ thần uy. Đệ nhất trộm chỉ đành trợ giúp

29-08-2024


Trước Sau

Tục ngữ nói: Nết rượu nết người.
Lúc này Kim Kiền cảm thấy chân lý rút tỉa trong câu nói này quá chính xác.
Liếc nhìncái vị Nam hiệp đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ nào đó đang nằm thẳngtắp trên giường, Kim Kiền không khỏi cảm thấy kính phục vạn phần.
Dựa theokiến thức thông thường mà nói, thì phàm là những kẻ say rượu, nếu không“ngật ngật lại ngưỡng ngưỡng, nghiêng ngả còn hơn cả sóng biển” thì cũng là “chân nam đá chân chiêu, lắc la lắc lư không vững”, mà nom cái người trước mắt kia không ầm ĩ, không la hét, không kêu gào, không làm loạn,đến cả tư thế nằm trên giường của Miêu đại nhân cũng thẳng tắp như cáicọc, thực là… quá vô vị rồi.
Thoa dướichóp mũi Triển Chiêu ít bột thuốc giải rượu, nhéo nhéo hai cái đôi máửng đỏ hồng nhuận như hoa đào của Tiểu Miêu, Kim Kiền thở dài một tiếng, đưa mắt liếc nhìn hai vị hiệp khách đã thành danh trên giang hồ trongphòng đang đấu võ mồm sắp sửa biến thành hai con gà chọi tới nơi.
“Nhất Chi Mai, ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”Tiếng kêugào hung hăng mười phần sức mạnh kia chính là của đồng chí Cẩm mao thửthành danh trên giang hồ đã lâu, lúc này hai mắt đỏ quạch, quai hàm bạnh ra, hình tượng phong lưu tiêu sái đã biến mất.
“Tại hạ đã nói rõ ràng rồi, Thượng Phương bảo kiếm không phải do tại hạ trộm.
”Âm điệu lười biếng lộ ra ở cuối câu chính là đồng chí đệ nhất thần trộm trên gianghồ, cho dù đang gắng hết sức giải vây cho chính mình, nhưng dáng vẫnnhàn nhã thong dong y hệt con rùa hóa thành tinh.
“Không phải là ngươi thì là ai? Đóa mai vẽ bằng phấn trên xà nhà là bằng chứng!”, Bạch Ngọc Đường tiếp tục bạnh quai hàm.
“Hoa mai là người khác bắt chước vẽ”, Nhất Chi Mai quay đầu, coi thường chẳng thèm để ý.
“Đây chẳng qua chỉ là lời nói chối tội!”, Bạch Ngọc Đường nhảy dựng lên.
“Muốn đổ tội cho người khác lo gì không tìm được tội danh!”, Nhất Chi Mai ngáp một cái.
Bạch NgọcĐường trợn mắt nhìn Nhất Chi Mai, nãy giờ vẫn trong tư thế uể oải ngồidựa trên ghế, liền phi người công kích, “Đồ tôm tép mềm oặt không xương, không có gan dám làm dám chịu!”Đôi mắtphượng của Nhất Chi Mai liếc khuôn mặt tuấn tú đằng đằng sát khí củaBạch Ngọc Đường một cái, không cam lòng tỏ ra yếu thế, liền phản kíchlại: “Một thân ẻo lả điệu đà thế kia, tất nhiên là có bản lĩnh ngậm máuphun người rồi!”.
“Ngươi!”Đôi mắt hoa đào tóe lửa, Bạch Ngọc Đường nhảy dựng lên, vụt một cái xông lên hòng bóp cổ Nhất Chi Mai.
Thân hìnhNhất Chi Mai lóe lên, trong chớp mắt đã thay đổi vị trí, nhưng vẫn giữtư thế chống cằm như cũ, khiến cho Bạch Ngọc Đường chộp vào khoảngkhông.
Bạch Ngọc Đường đâu chịu bỏ qua, thuận tay chộp lấy bình trà bên cạnh phi tới.
Nhất Chi Mai lại dùng chiêu hoán đổi vị trí, thân hình dịch chuyển một cái, bình trà đập vào tường nát vụn.
“Xem ngươicó thể trốn được đến bao giờ?!”, hai mắt Bạch Ngọc Đường long lên, vungtay một cái, liền ném sáu chiếc chén trà về phía Nhất Chi Mai.
Không thểkhông nói, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường đích thực rất có tài năng, tuy tư thế ném chén trà y hệt như những người đàn bà chanh chua hay chửi đổng, nhưng công lực ném thì tuyệt đối lợi hại.
Chỉ thấy mấy chén trà chiuchiu chiu mang theo sát khí nhắm vào Nhất Chi Mai, góc độ hiểm hóc, ậpthẳng đến, hay cho công phu phóng ám khí.
Nhất Chi Mai tất nhiên không dám khinh suất, thuận thế trượt xuống khỏi chỗ ngồi,nửa nằm nửa nghiêng người trên đất, vẫn không tránh né.
“Choang choang choang choang choang.
”Chén trà bịđập vỡ vụn, tiếng động giòn tan vang lên cùng với mảnh vỡ bắn ra bốnphía, còn có mấy mảnh bắn vèo vèo về phía Kim Kiền đang an phận thủthường ngồi cạnh giường.
Kim Kiền từsau khi được Triển Chiêu chỉ bảo, thân thủ tất nhiên đã không còn giốngnhư trước nữa, lúc này thấy ám khí đột kích đến, lập tức khởi động chếđộ phòng ngự, sử dụng tài nguyên tại chỗ, một tay nhấc chiếc chăn mỏngđắp trên người Triển Chiêu lên, thuận thế tung ra, với phong độ của đấusĩ đấu bò tót Tây Ban Nha chặn lại hết tất cả những mảnh vỡ khiến chúngđồng loạt rơi xuống đất.
Mấy sợi bông phiêu phất rơi ra.
Lại thấy Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai đang đánh nhau bất phân thắng bại.
Bóng trắnglóe lên như chớp giật, chiêu chiêu sắc bén, bóng áo đen mờ ảo như ulinh, bước từng bước ẩn hiện tựa yêu ma, những chỗ hai người đi qua hệtnhư bị bão quét, bàn lệch ghế đổ, màn trướng te tua, chân bàn, đệm ghế,vải rách bay tứ tung, tất cả những thứ có thể quăng đều ném nhau loạn xạ hết cả.
Bên kia haingười họ đang đánh nhau ầm ĩ, bên này Kim Kiền cũng không nhàn rỗi, haitay cầm lấy chiếc chăn đơn, phòng thủ nghiêm ngặt, bận rộn đến mức đầuđầy mồ hôi, thân mình còn lo không xong.
Đáng thương cho chiếc chăn đơn, nào có thể chịu được đãi ngộ như thế, mặt ngoài sớm đã bị “ám khí” bayloạn xạ tứ tung cắt cho tả tơi, sợi bông bay lả tả, đậu đầy trên mặttrên đầu Kim Kiền.
Nhất Chi Mai khinh công trác tuyệt, nhưng dù sao nội lực cũng không thâm hậu bằngBạch Ngọc Đường, một lúc sau dần có chút lực bất tòng tâm, sắp có xuhướng bại trận.
Bạch Ngọc Đường tất nhiên không bỏ lỡ thời cơ, dưới chân đạp gió, dần dần ép sát, Nhất Chi Mai bị bức bách, mắt thấy sắp sửa bịbắt, đương khi nôn nóng, vừa hay nhìn thấy chiếc chăn đơn đang vung vẩycủa Kim Kiền, lập tức uốn người, bổ nhào về phía Kim Kiền.
Kim Kiền chỉ cảm thấy bên cạnh có một luồng kình phong quét đến, vừa quay đầu liềnthấy Nhất Chi Mai đang xông tới chỗ mình, nhất thời kinh hoàng thất sắc, tay run lên, liền đem chiếc chăn rách trong tay ném đi.
Nhất Chi Mai bị Bạch Ngọc Đường đuổi sát, vốn muốn bắt Kim Kiền để uy hiếp, chẳngngờ Kim Kiền đột nhiên lại ném chiếc chăn qua, mặt ngoài chiếc chăn sớmđã sờn rách tả tơi, sợi bông bay lả tả, bụi bặm tứ tung.
Nhất Chi Maithấy xoang mũi ngưa ngứa, liền hắt xì một tiếng kinh thiên động địa.
Chạy trốnhồi lâu, vốn khí tức đã không đủ, lại hắt hơi một cái rầm trời khiến cho Nhất Chi Mai hụt hơi, chân khí đan điền lập tức tản mát sạch sẽ.
NhấtChi Mai thấy dưới chân mềm nhũn, thân hình đổ nhào xuống đất, thuận thếđè lên một cái đệm thịt người.
Bạch NgọcĐường đuổi theo Nhất Chi Mai sát nút, đột nhiên thấy người trước mắt đổnhào về phía trước, nhất thời cả kinh, còn tưởng rằng Nhất Chi Mai lạixuất ra quái chiêu gì, cả người bất giác khựng lại.
Ngờ đâu Bạch NgọcĐường đạp trúng ngay chiếc chăn, sợi bông càng bay dữ dội, khiến cho bàn chân bị trượt, lại thêm khi Nhất Chi Mai bổ nhào về trước, vừa khéo đạp ngay vào đùi Bạch Ngọc Đường một cước, Bạch Ngọc Đường liền cảm thấydưới chân trượt đi, không ổn định được cơ thể, ngã cái rầm xuống đất.
“Nhất ChiMai, ngươi vẫn không tuân thủ lời hứa mau mau cuốn gói khỏi Lâm Phonglâu, còn ở trên lầu này lăn lộn cái gì hả?! Lẽ nào muốn phá cả cái tửulâu này đi phỏng?!”Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng rống, cửa phòng bị đá văng.
Ba người trong phòng nhất thời kinh ngạc, đờ ra hết cả.
Chỉ thấy một đám lửa giận ngút trời hằm hằm hè hè cầm trong tay các loại vũ khí đang đứng ngoài cửa, chính là chưởng quỹ của Lâm Phong lâu, cùng một đámtiểu nhị.
Nhưng đến khi nhìn rõ hiện trạng trong phòng, chúng nhân ngoài cửa liền ngu người ngay tại chỗ.
Trong phòngmột đống hỗn độn, sợi bông trắng tinh hệt như những bông hoa tuyết múalượn giữa không trung, phản chiếu ánh sáng trong ánh trăng vằng vặcvương đầy trên đất, chàng thanh niên với khuôn mặt tuấn mỹ, hai má ửngđỏ đang đè lên người một thanh niên áo đen với tóc tai tán loạn, hô hấpdồn dập, đôi mắt phượng mướt mát như tơ, mà dưới thân nam tử áo đen nọlại là một thiếu niên gầy yếu sắc mặt nhợt nhạt với đôi mắt nhỏ ướt át.
Căn cứ vào lương tâm mà nói… Bức tranh trước mắt này rất duy mỹ…Thực lòng mà nói… Bức tranh này thực có chút mờ ám…Khách quan mà nói… Cảnh tượng này không khiến cho người khác nghĩ xiên nghĩ xẹo thì thật khó khăn…Cho nên tậpđoàn vốn nộ khí xung thiên, khí thế như hung thần ác sát, khi nhìn thấycảnh tượng này, sắc mặt liền tiến thẳng từ đen sang trắng, từ trắng sang đỏ, thậm chí có mấy kẻ da mặt mỏng còn ngượng ngùng quay đầu đi.
“Đã, đã quấy rầy rồi… Thất lễ, thất lễ…”Hồi lâu sau, chưởng quỹ quả cầu thịt mặt đỏ như gấc mới thốt ra mấy từ, liền vộivàng quay người dẫn đầu chúng tiểu nhị lùi khỏi cửa, còn vô cùng ý tứđóng cánh cửa lại.
Tĩnh lặng…Vẫn là tĩnh lặng…Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường bắt đầu co giật.
Đôi mắt phượng khép hờ của Nhất Chi Mai bắt đầu biến dạng.
Mạch máu trên khuôn mặt đầy sợi bông của Kim Kiền bắt đầu vặn vẹo.
“Các ngươi đang làm cái gì thế hả?!”Trên giường vang đến một câu hỏi lạnh lùng, khiến cho ba người đồng thời lạnh toát cả sống lưng.
Hiếm thấy ba người lại ăn ý với nhau đến vậy, cùng chầm chậm quay đầu, thì thấyTriển Chiêu ngồi trên giường, đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy tựanhư ngưng đọng lại cuộn thành hai cơn cuồng phong bão tuyết, chíu chíubắn những luồng khí lạnh ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú cứng lại, đôi môimỏng nhướng lên, toàn thân đều bao phủ trong một cơn lốc xoáy.
“Tiểu, Tiểu Miêu, ngươi đừng có hiểu lầm…”“Bẹp”, một cước đạp giữa trán Bạch Ngọc Đường, bóng trắng hệt như con diều đứt dây rơi cái vèo ra ngoài.
“Khụ khụ, cái đó tại hạ…”“Bẹp”, lại một cước nữa trúng mặt bên trái Nhất Chi Mai, giang hồ đệ nhất thần trộm duyên dáng bay qua một bên.
“Triển Triển Triển Triển đại đại đại nhân… thuộc, thuộc hạ…”Ngó thấy sốphận hai người một đen một trắng, Kim Kiền chỉ cảm thấy mây đen vần vũtrên đỉnh đầu, kinh hoàng đến mức ngay cả lưỡi cũng cuộn thành một cục.
Đôi mắt đensáng quắc đảo một vòng trên người Kim Kiền, hàng lông mày lưỡi mác hơinhíu lại, Triển Chiêu vươn người về phía trước, ngón tay thon dài túmlấy Kim Kiền nhấc lên, chỉnh lại chiếc chăn nằm lộn xộn trên người KimKiền cho ngay ngắn, rồi quay đầu lạnh lùng quét mắt về phía chuột bạchvới cái trán hơi xanh đang trợn mắt há mồm cùng đệ nhất thần trộm vớinửa bên mặt xanh mét đang kinh hoàng nhìn, hừ lạnh một tiếng, xách KimKiền lên giường vòng hai tay ôm lấy, nằm thẳng ra giường rồi chẳng cóđộng tĩnh gì nữa.
Kim Kiền nằm thẳng đơ trong lòng Triển Chiêu, chỉ cảm thấy tế bào khắp toàn thânđang dần hoại tử, khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt lại hơi hơi ửngđỏ, hô hấp đều đặn, thoảng đưa hương rượu.
Bóng trắngôm trán rồi lảo đảo đi đến trước giường, liếc nhìn hồi lâu mới nghiếnrăng nghiến lợi thốt ra: “Xú miêu, món nợ này ông Bạch đây nhớ kỹ rồi!”.
Cách đókhông xa, một bóng đen bưng nửa bên mặt, nửa ngồi nửa nằm trên chiếc sạp nhỏ, lẩm bẩm nói: “Đều nói Nam hiệp ôn văn tuấn nhã… haizzz… lời đồntrên giang hồ quả nhiên đều là rắm thối!”.
Kim Kiềnxoay xoay người, chỉ thấy hai cánh tay Triển Chiêu hệt như vòng kim cô,khiến nàng cử động một chút cũng vô cùng khó khăn, trong lòng không khỏi bi ai kêu lên: Tôi rút lại lời nói lúc đầu, nết rượu của cái đồ độngvật họ mèo này… thực không giống nết người aaaaa…***Tiếng chimhót ríu rít, gió sớm từng cơn ấm áp, mặt trời buổi hừng đông chiếu rọilên tửu lâu, ánh lên những đám mây đang lững lờ trôi, hương hoa lan tỏađưa vào mũi mùi thơm dìu dịu.
Triển Chiêutừ từ mở mắt, chỉ thấy toàn thân cao thấp như bị đá tảng nghiền qua, mỗi một thớ thịt đều ngâm ngẩm đau nhức, đầu lại càng đau hơn, hệt như muốn nứt toác ra.
Khẽ nhắm mắt nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua, mang máng nhớ rằng đã gặp NhấtChi Mai, tâm tình liền thả lỏng, rồi chất rượu xộc thẳng lên đỉnh đầu,say đến bất tỉnh nhân sự.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu không khỏi cả kinh, vội vàng lật người ngồi dậy, nhìn quanh tìm bóng dáng Nhất Chi Mai.
Nhưng đến khi Triển Chiêu định thần nhìn một lượt trong phòng, bất giác liền sửng sốt.
Chỉ thấytrong phòng một mảnh hỗn loạn, mặt đất đầy những mảnh gỗ vụn, mảnh sứ,rồi mảnh vải xen kẽ, lại còn ngập tràn những… sợi bông?!Mà hai bónghình một đen một trắng đứng ngồi trái ngược nhau, hệt như hai ông mônthần dán trên cửa, mặt mày hung tợn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vị bên tráikia, áo trắng như tuyết, đôi mắt hoa đào phủ đầy những tơ máu, trên cáitrán nhẵn mịn như lụa lại xuất hiện một mảng xanh đen vô cùng rõ ràng,tựa như bị một vật nặng đánh trúng dẫn đến tụ máu.
“Bạch… huynh?”, Triển Chiêu có chút không chắc chắn.
Người áo trắng hừ lạnh một tiếng: “Triển đại nhân ngài rốt cuộc cũng tỉnh dậy rồi”.
Triển Chiêu hai mắt mở tròn: “Bạch huynh, trán của huynh…”“Hừ!”, mặt Bạch Ngọc Đường xám ngắt, ngoảnh đi không nói nữa.
Triển Chiêu kinh ngạc, lại đưa mắt nhìn sang người còn lại.
Một thân áođen, một con mắt phượng khép hờ, con mắt kia… thực không nhìn rõ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một dấu đen kịt đóng ngay trên nửa mặt bêntrái của Nhất Chi Mai…không biết có phải Triển Chiêu nhìn nhầm haykhông, mà cái dấu đó, sao nhìn thế nào cũng giống… một dấu giày? (adsbygoogle = window.
adsbygoogle || []).
push({}); “…Nhất Chi Mai?”, hai mắt Triển Chiêu lại mở lớn hơn vài phần.
Da mặt Nhất Chi Mai một nửa trắng nõn, một nửa đen kịt bắt đầu co giật, hồi lâu mới ép ra được một câu: “Chính là tại hạ!”.
Triển Chiêunhìn hai người, hàng lông mày từ từ nhíu lại: “Lẽ nào đêm qua có kẻ gian võ công cao cường đánh lén?!”, nói được nửa câu, Triển Chiêu thốt nhiên biến sắc, nhìn quanh bốn phía, “Kim hiệu úy ở đâu rồi?!”.
Chẳng ngờnhững lời này vừa thốt ra, hai người đối diện một đen một trắng đồngthời ngoảnh mặt đi hừ lạnh, một chút cũng không thèm phản ứng.
Nhất thời trong lòng Triển Chiêu lạnh đi: “Lẽ nào Kim hiệu úy bị kẻ xấu…”“Triển đại nhân…”, một tiếng kêu yếu ớt vang lên từ phía sau, cả người Triển Chiêu bỗng cứng lại.
Chầm chậmquay đầu, thì thấy một bóng hình gầy yếu đang nằm thẳng đơ bên cạnhmình, quầng mắt thâm sì, hơi thở mong manh tựa như sắp tắt đến nơi.
“Kim hiệuúy?! Vì sao ngươi lại thành như vậy?!”, Triển Chiêu kinh hoàng kêu lên,nhưng đến khi nhìn lại lần nữa, thấy rõ vị trí của Kim Kiền, sắc mặt vốn dĩ có chút trắng bệch bỗng hơi đỏ hồng lên, đôi mày cau chặt giận dữquát, “Vì sao ngươi lại nằm cạnh Triển mỗ?! Kim Kiền, ngươi lại giở trògì rồi?!”.
Lúc này KimKiền muốn khóc mà không có nước mắt.
Bản thân bị Triển Chiêu say bí tỉkhông chút phân trần xách lên giường thì chớ, lại còn bị hai cánh taysắt như vòng kim cô trói chặt cả một đêm không chút động cựa, mỹ sắcngay trước mặt, xơi chẳng dám xơi, trốn lại chẳng trốn thoát, đối diệnvới hai thử thách nặng nề về tâm sinh lý, trải qua cả một đêm này, mộtchữ “thảm” sao đủ để hình dung.
Khó khăn lắm mới chờ được con mèo say này ngủ dậy, nhưng ngó bộ dạng nổi giận đùngđùng như chính mình bị sàm sỡ của Miêu đại nhân, chắc tám phần là đã đem chuyện xảy ra đêm qua quên sạch sành sanh rồi…Hu hu, thật là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Kim Kiền không lời để đáp, Bạch Ngọc Đường bên kia lại có nhời.
“Triển đạinhân mau quên ghê, đêm qua Triển đại nhân sau khi uống rượu liền nổi thú tính, bèn kéo Tiểu Kim lên giường, giở trò, ôm ấp rồi sờ mó, thực là…haizzz…”Nói đoạn, Bạch Ngọc Đường bưng cái trán tím bầm yếu ớt nhìn Triển Chiêu một cái, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Triển Chiêu nhất thời cứng ngắc tại chỗ, hệt như tượng đá.
Nhất Chi Mai xoa xoa nửa bên mặt thâm tím, thở dài một tiếng, bắt đầu thêm mắm dặmmuối: “Tại hạ và Bạch huynh không nhìn tiếp được nữa, liền rút đao tương trợ, dù liều mạng cũng muốn cứu vị thiếu hiệp họ Kim.
Cùng Triển đạinhân đại chiến ba trăm hiệp, đánh cho đến khi gió mây đổi sắc, trời long đất lở, đập tan tành những vật có giá trị trong phòng tại hạ.
Chỉ làđáng tiếc bản lĩnh không bằng người, cuối cùng còn bị thương khó lòngđánh tiếp, chỉ đành bỏ rơi vị thiếu niên họ Kim như dê vào miệng cọp…Haizzz, thật sự lương tâm tại hạ không thể nào yên…”Tượng đá Triển Chiêu bắt đầu phong hóa, từng mảnh từng mảnh rơi xuống tan đi theo gió.
Kim Kiềnthiếu chút nữa thì bị những lời nói bậy của hai tên kia làm cho nôn mửamà chết, bất chấp bản thân cả đêm không cử động mà máu không thông, cảngười cứng đơ như đá, dùng hết sức chín trâu hai hổ mới bò được dậy, kêu lên: “Triển, Triển đại nhân, chớ nghe hai người kia nói xằng nói xiên…”Hình như Triển Chiêu một chữ cũng không nghe lọt, hiện tượng phong hóa có xu hướng nhanh hơn.
Kim Kiền chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới toàn là mồ hôi lạnh, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng hét rống lên một câu: “Triển đại nhân antâm, thuộc hạ lấy tính mạng ra đảm bảo, Triển đại nhân vẫn còn trongsạch!”.
Một tiếng này, rống lên toàn những lời chính nghĩa, vang vọng tận mây xanh.
Một mảnh im lìm như chết.
Bỗng nhiên, một trận cười bùng nổ từ hai người một đen một trắng, xông thẳng lên tận xà nhà.
“Ha ha ha…Nhìn bộ dạng Tiểu Miêu kìa… còn tưởng thật… Ha ha ha… ha ha ha….
” BạchNgọc Đường ôm bụng, cười đến mức đôi mắt hoa đào chảy cả lệ, còn thiếunước lăn lộn xuống đất thôi.
“Ha ha ha…vẫn còn trong sạch… khụ khụ… ha ha… Tại hạ hành tẩu giang hồ nhiều năm,chưa từng nghe chuyện cười nào như thế này… ha ha…” Nhất Chi Mai bò ratrên ghế dựa, lăn trái lăn phải, cơ hồ sắp trượt xuống đất.
Đôi con ngươi rời rạc vô định của Triển Chiêu bắt đầu ngưng tụ lại, khuôn mặt tái mét từ từ chuyển sang màu xanh đen.
Kim Kiền đập ót xuống giường cái “bộp”, ngay cả khí lực trợn mắt cũng không có.
Hai hai hai hai cái tên này!!!Hai ngườimột đen một trắng bên kia vẫn đang cười như điên không biết sống chết,chỉ là dần dần, tiếng cười càng lúc càng yếu đi, càng lúc càng yếu, đếncuối cùng bặt tăm không một tiếng động, trong phòng một mảnh tĩnh mịchquỷ dị, không có cả tiếng thở.
Tim Kim Kiền đánh thịch một cái, cố gắng ngóc đầu lên.
Chỉ thấy vẻmặt Bạch Ngọc Đường y hệt như gặp ma, nửa bên lông mày hướng thẳng lênđầu; vẻ mặt Nhất Chi Mai lại càng kỳ quái hơn, đôi mắt phượng trợn tròn, sắc mặt ửng hồng, có vài phần say mê.
Một dự cảm không lành đột nhiên xông lên.
Con ngươi Kim Kiền đảo một cái, vừa vặn nhìn thấy nửa bên mặt trông nghiêng của Triển Chiêu.
Vừa nhìn thấy một cái, nhất thời cũng cả kinh ngay tại trận, vẻ mặt không khác gì Bạch Ngọc Đường.
Dưới nắng sớm nhàn nhạt, trên khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu lộ ra một nụ cười thân thiết…Không sai, chính là thân thiết!Dùng lời nói của đồng chí Lôi Phong[1] để giải thích, thì phải gọi là như ngày xuân ấm áp.
[1] LôiPhong: Một chiến sĩ của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, anh đượcmiêu tả là người vị tha, khiêm tốn, hết lòng vì Đảng, vì chủ tịch MaoTrạch Đông, anh còn trở thành đề tài cho cuộc vận động toàn dân có tên“Noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong”.
Dùng lời của đồng chí Kim Kiền để hình dung, thì giống như con chồn đói ba ngày bađêm gặp được một con vịt quay Toàn Tụ Đức[2]cả người bóng nhẫy.
[2] Toàn Tụ Đức: Một thương hiệu nổi tiếng về vịt quay của Trung Quốc.
“Bạch huynh…”, Triển Chiêu thân thiết xuống giường ôm quyền, khẽ cười một tiếng.
“Làm, làm cái gì?”, Bạch Ngọc Đường lùi lại ra sau một bước, vẻ mặt đề phòng hỏi.
Kim Kiềnthầm khen ngợi trong lòng: Không ngờ chuột bạch này cũng coi như còn cóvài phần biết mình biết người, nhận thức được mèo và chuột không cùngmột đẳng cấp.
“Có thể choTriển mỗ biết đêm qua đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì không?”, Triển Chiêu tiếp tục mang dáng vẻ cười thân thiện hỏi.
“Chẳng qualà Bạch gia ta hỏi Nhất Chi Mai có phải là kẻ đã trộm kiếm hay không,còn hắn thì đến chết cũng không nhận tội, Bạch gia ta nổi giận không kìm được đánh nhau với hắn, ai ngờ được lại không cẩn thận, sau đó…”“Sau đó…”,Bạch Ngọc Đường mặt mũi đỏ bừng, ngoảnh đi, “Sau đó… có một… con mèothối nào ấy đang cơn say bí tỉ đá cho chúng ta hai cước, lại túm lấyTiểu Kim tha lên giường làm gối ôm một đêm…”.
Nét cười trên khuôn mặt Triển Chiêu hơi cứng lại.
“Xú miêu,nếu không phải Bạch gia gia thấy ngươi uống nhiều, khinh thường cái tròlợi dụng lúc người khác khó khăn, nếu không một cước kia của ngươi tuyệt đối chẳng chạm được đến Bạch ngũ gia đâu!”, Bạch Ngọc Đường đột nhiênquay đầu, đề tiếng nói.
Triển Chiêunhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lại quay sang Nhất Chi Mai hỏi: “Xin hỏiThượng Phương bảo kiếm có phải do các hạ lấy trộm không?”.
Nhất Chi Mai định thần lại, liền khôi phục dáng vẻ lười biếng như cũ, mí mắt khép hờ nói: “Đương nhiên không phải, tại hạ cũng đâu phải rảnh rỗi không cóchuyện gì để làm, đi trộm cái thứ dẫn đến phiền phức đó làm gì?”.
“Nhưng còn bông mai bằng phấn trắng trên xà nhà…”“Là người khác giả mạo.
”“Các hạ có biết người nào lại có bản lĩnh giả mạo này không?”“Không biết.
”“Thực sự không biết?”“Không biết.
”Triển Chiêu không nói thêm lời nào nữa.
Kim Kiền trượt từ trên giường xuống, vừa hoạt động gân cốt vừa liếc nhìn về phía Nhất Chi Mai.
Ha, đối diện với khuôn mặt tươi cười tiếu lý tàng đào của Tiểu Miêu mà vẫn có thểtrấn định được như thế, Nhất Chi Mai này quả nhiên là một tên trộmchuyên nghiệp, bản lĩnh ứng đối tra khảo thuộc hạng nhất.
Triển Chiêu yên lặng nhìn Nhất Chi Mai, đôi môi mỏng lại nhướng lên vài phần, cả căn phòng tắm trong ý xuân ấm áp.
“Ngoại trừđóa hoa mai phấn trắng trên xà nhà kia, trong khố phòng của Hãm Khôngđảo không có lấy nửa dấu vết, tựa như Thượng Phương bảo kiếm tan biếnvào hư không, tên trộm đó ắt hẳn khinh công tuyệt đỉnh, kỹ thuật trộm đồ cao siêu, dõi mắt khắp giang hồ, Triển mỗ chỉ biết một người có bảnlĩnh như vậy”, nói đến đây, đột nhiên Triển Chiêu thu lại ý cười, đôimắt đen sâu thẳm không nhìn thấy đáy tán phát ra tinh quang, sắc bénnói, “Biện pháp tối ưu nhất hiện nay là đành phiền các hạ theo Triển mỗđến Khai Phong phủ một chuyến để làm rõ sự trong sạch cho các hạ”.
Đuôi mày của Nhất Chi Mai nhướng lên: “Ngươi có bản lĩnh này?”.
Triển Chiêu lại cười: “Triển mỗ không dám khoa trương, nhưng Triển mỗ rất kính phục bản lĩnh của Cẩm mao thử Hãm Không đảo”.
Bạch NgọcĐường nghe thế sướng rơn, mỉm cười tiến lên nhập bọn: “Con tôm chân mềm, Miêu đại nhân mời ngươi đến Khai Phong phủ chơi một chuyến, ngươi cóhứng thú không?”.
Kim Kiền thầm lắc đầu: Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Tiểu Miêu à, ngài bị Công Tôn Trúc Tử làm hư rồi.
Đuôi màyNhất Chi Mai lại rung lên: “Đi thì đi, sợ gì chứ.
Người trong thiên hạđều nói Bao đại nhân của Khai Phong phủ phá án như thần, tại hạ tintưởng Bao đại nhân ắt sẽ không thể chỉ dựa vào một bông mai phấn trắngmà định tội tại hạ!”.
Những lời này thốt ra, khiến Triển, Bạch hai người đồng thời sửng sốt.
Kim Kiền cũng không khỏi nhíu mày.
Chậc, điểnhình của loại lợn chết không sợ nước sôi, người này thoạt nhìn khônggiống nhân vật có cốt khí như thế, lẽ nào thật sự không phải hắn trộm?Triển Chiêunhíu mày, quay đầu nhìn Kim Kiền một cái, nhưng mục quang vừa chạm vàohai mắt Kim Kiền liền thu lại, xoay người đi không nói.
Kim Kiền bị một cái nhìn này làm cho hết hồn.
Nhìn, rồi không nhìn, lại quay người đi.
Có ý gì?Chẳng lẽ là ám hiệu gì? Ám ngữ giang hồ? Mật mã của Holmes?Kim Kiền vòđầu bứt tai, vừa gãi vừa nhìn bóng lưng Triển Chiêu, trông cậy có thểnhìn ra vài phần manh mối, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy bóng màulam thẳng tắp kia ngày một lộ rõ vẻ cứng ngắc.
Kim Kiền càng nhìn cõi lòng càng lạnh, tế bào não bắt đầu quay tròn với tốc độ cao hệt như tàu lượn siêu tốc:Lẽ nào mình không có khả năng lĩnh hội ý tứ sâu xa của Tiểu Miêu, nên Tiểu Miêu xù lông tức giận?Nhưng rốt cuộc là thâm ý gì chứ?Bình tĩnh, bình tĩnh.
Nhớ tới lơinói trước đó của Tiểu Miêu, hình như cho rằng Thượng Phương bảo kiếmkhông phải do Nhất Chi Mai trộm, nhưng người nàycũng không tránh khỏi có liên quan đến tên đạo tặc kia.
Còn Nhất Chi Mai vịt chết vẫn cứng mồm,một chút xíu manh mối gì cũng không lộ ra, chẳng lẽ ý của Tiểu Miêu là…là muốn mình trợ giúp?Kim Kiền càng nghĩ càng cảm thấy có lý, ánh mắt lập tức xoay chuyển, bắt đầu đánh giá Nhất Chi Mai.
Ánh mắt củaKim Kiền vừa rời khỏi Triển Chiêu, thân hình cứng ngắc của Triển Chiêuliền thả lỏng, lại càng khiến cho Kim Kiền thêm chắc chắn về suy đoáncủa mình.
(adsbygoogle = window.
adsbygoogle || []).
push({}); Chậc, NhấtChi Mai này, ngoại trừ bị Tiểu Miêu đạp cho tím bầm nửa bên mặt, còn thì dáng dấp vẫn được, bộ dạng lười nhác toàn thân kia rõ thật là biếngnhạc tận trong cốt tủy, cả một phòng đồ vật bị đập tan nát, thoạt nhìnthì những mảnh vụn này cũng coi như có giá trị liên thành…Tổng hợp lại, Nhất Chi Mai này là một kẻ lười biếng có phẩm vị.
Đối phó vớikẻ lười, đặc biệt là kẻ lười có phẩm vị, thì phải dùng chiêu đánh vàotâm lý của người lười biếng đồng loại như mình đây!Nghĩ tới đó, đôi mắt nhỏ của Kim Kiền híp lại, đưa ra chủ ý.
“Triển đại nhân”, Kim Kiền mở miệng, “thuộc hạ cảm thấy mời Nhất Chi Mai đến Khai Phong phủ là không thỏa đáng”.
Ba người cùng ngạc nhiên quay đầu nhìn Kim Kiền.
Kim Kiềntiếp tục nghiêm mặt nói: “Theo suy đoán của thuộc hạ, Nhất Chi Mai không phải là kẻ trộm kiếm, nếu đưa một người vô tội như vậy về Khai Phongphủ, thuộc hạ thực không đành lòng”.
“Không đành lòng?”, Bạch Ngọc Đường xoa xoa cằm, có chút hứng trí hỏi.
Kim Kiền thở dài: “Đây là từ danh tiếng thanh quan của đại nhân mà nói”.
“Ồ?”“Thiên hạchỉ biết Bao đại nhân thanh liêm, nhưng nào có ai biết những chua xótđắng cay đằng sau sự thanh liêm ấy đâu.
Nha dịch trên dưới Khai Phongphủ một ngày hai bữa cơm chỉ có thể ăn cải xanh đậu phụ, hơn nửa năm mới có thể nhìn thấy một miếng thịt tươi, Công Tôn tiên sinh thì ngày cànggầy gò chẳng khác gì cây gậy trúc cả…”“Tiểu Kim, vóc người của Bao đại nhân tựa hồ cũng phúc hậu mà”, Bạch Ngọc Đường nhắc nhở.
“Haizzz!”,Kim Kiền thở dài một tiếng, đeo lên bộ mặt như khóc tang nói, “Ngũ giacó chỗ không biết đấy thôi, chỉ vì kinh phí trong phủ eo hẹp, đại nhânbị bức không còn cách nào, chỉ đành đợi đến khi các quan viên khác mởyến tiệc chiêu đãi tận lực mà ăn uống, tranh thủ “làm việc”: Uống ítrượu, ăn nhiều cơm, ních chật bụng mới đứng lên, có thể ăn nhiều một bữa là ăn, ăn nhiều một miếng là ăn, hòng giảm bớt áp lực cho phủ nha.
Ănuống không điều độ trong một thời gian dài như thế dẫn đến thân thể phát tướng”.
“…”, Bạch Ngọc Đường ngu người.
“…”, Nhất Chi Mai tròn mắt.
Vẻ mặt vôcùng sửng sốt của Triển Chiêu dần chuyển thành hơi hơi tủm tỉm mang ýcười nhàn nhạt, hắng giọng hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Kim hiệu úy,chuyện của phủ nha sao có thể dễ dàng nói cho người ngoài biết”.
Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai đồng thời quay phắt đầu nhìn Triển Chiêu, nét kinh ngạc càng sâu.
Kim Kiền lén nhìn Triển Chiêu một cái, vụng trộm lau đi mồ hôi lạnh, âm thầm kinh hãi:Tiểu Miêuthực quá dũng mãnh, tùy tiện nói một câu như điểm mắt cho rồng, còn hữudụng hơn cả mười câu của mình.
Chậc chậc, có điều ai mà ngờ được đườngđường là Nam hiệp Triển Chiêu lại có thể trợn mắt nói dối mà mặt khôngđổi sắc, tim không đập nhanh chứ… cho nên một người không nói dối thỉnhthoảng nói láo một câu chắc chắn sẽ có hiệu quả lớn.
“Triển đạinhân!”, Kim Kiền ôm quyền, vẻ mặt xấu hổ tiếp tục nói: “Thuộc hạ cũngbiết đạo lý chuyện xấu hổ trong nhà không thể đồn ra ngoài, nhưng thuộchạ vừa gặp Nhất Chi Mai các hạ liền có cảm giác luyến tiếc, nếu ngườinày không phải kẻ trộm kiếm, thì hà tất gì phải bắt về phủ, chịu nỗi khổ cực hình trong đại lao kia?!”.
“Cực hình?”, Nhất Chi Mai biến sắc, xen vào một câu.
“Maihuynh!”, Kim Kiền thốt nhiên bước lên, thân thiết nói với Nhất Chi Mai,“Huynh có biết vì sao phạm nhân vừa bước vào Khai Phong phủ đều vội vàng tranh cướp nhau nhận tội chịu phạt không?”.
Da mặt Nhất Chi Mai giật giật, lắc đầu.
“Đều là bởivì cực hình trong đại lao của Khai Phong phủ.
Nhắc đến cực hình này,chẳng phải cố ý thi hành gì đâu, mà do Khai Phong phủ quá mức túng bẫnmà ra.
Huynh nghĩ đi, Bao đại nhân tiết kiệm như vậy, đồ ăn trong đạilao đương nhiên cũng không được đến nơi đến chốn, nói chính xác thì làquá kém.
”Ngưng mộtchút, Kim Kiền lại nói, “Phàm là kẻ bước vào đại lao phủ nha đều bị đãingộ như vậy, mỗi ngày một bữa, hơn nữa lại chỉ có một chén cháo rau.
Nói đến cháo rau, thì cứ gọi là loãng loãng, à, trong một chén cháo tuyệtkhông quá hai miếng rau, mười lăm hột gạo, phạm nhân trong lao húp vàorồi thì đầu váng, mắt hoa, chưa đến bảy ngày thì có dấu hiệu hấp hối.
Kẻ nào kiên trì được đến mười ngày thì có khả năng sống tiếp, mà kẻ ấykhẳng định là nhân sĩ võ lâm có nội công thâm hậu.
Mà lao đầu của KhaiPhong phủ quản lý nghiêm ngặt lắm, nếu muốn có người đến thăm tù mangthức ăn cải thiện tới thì đã khó lại càng thêm khó.
Cho nên những kẻphạm tội trên công đường đều khóc lóc kêu gào đồng ý nhận tội, chỉ xinsớm thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này”.
Thở dài một tiếng, Kim Kiền lại lui về bên cạnh Triển Chiêu, ôm quyền nói: “Triển đại nhân, chi bằng…”.
Triển Chiêuvẻ mặt bình tĩnh, nhìn Kim Kiền một cái, lại nhìn Bạch Ngọc Đường đangđờ người, rồi sau cùng đưa mắt sang phía Nhất Chi Mai, trầm giọng nói:“Đó là chức trách của Triển mỗ, đắc tội”.
“Khoan đã!”, Nhất Chi Mai nhảy dựng từ trên ghế tựa lên, quay một vòng ngay tại chỗ, lát sau, mới không tình không nguyện u uất nói, “Hiện tại hạ đã nhớ rarồi, tại hạ còn có một vị sư huynh, thường hay mạo danh tại hạ đi ăntrộm…”.
Triển Chiêumặt không đổi sắc dùng khóe mắt liếc Kim Kiền một cái, lại nói: “Chẳnghay vị sư huynh này của các hạ hiện giờ ở nơi nào?”.
“Cái này…”, Nhất Chi Mai vặn vẹo da mặt.
Triển Chiêu híp mắt.
“Hình như đang ở huyện Lâm…”“Các hạ có thể dẫn đường không?”“Tại hạ có thể vẽ bản đồ…”Triển Chiêu thở dài một tiếng: “Vậy xin làm phiền…”.
Lời còn chưa dứt thì bỗng nghe tiếng cửa bị người đạp ra, chưởng quỹ của Lâm Phonglâu dẫn đầu một đám tiểu nhị hùng dũng hiên ngang đứng ở cửa, cao giọngquát:“Nhất Chi Mai, hôm nay ngươi phải tuân thủ ước định, cuốn xéo khỏi Lâm Phong lâu!”Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời quay nhìn giang hồ đệ nhất thần trộm đang biến sắc.
Sau cùng, Bạch Ngọc Đường dứt khoát nói luôn:“Tôm chân mềm, cùng chúng ta đi một chuyến thôi!”***Non xanh xanh, nước biêng biếc, một mảnh phù vân điểm vòm trời.
Trên con đường rừng núi hoang sơ, một nhóm bốn người vội vã di chuyển.
Người bêntrái, áo lam thân thẳng như cán bút, bước đi trầm ổn; theo sát phía saulà một thiếu niên áo xám, bộ pháp tinh diệu khó tả, chỉ là khí tức hơiloạn; người áo trắng bên cạnh người áo lam, phe phẩy chiếc quạt giấy,cảngười tự tại, hệt như đang dạo chơi nơi đình vắng, nhưng công phu dưới chân lại chẳng mảy may trễ nải; lệch một chút về bên cạnh người áotrắng là một nam tử áo đen, tóc tai tán loạn, gục đầu ủ rũ, lúc nào cũng quay đầu đi ngáp trộm.
Bốn ngườiđồng hành, nhìn như đi tản bộ, nhưng thân ảnh rất nhanh, khinh công trác tuyệt, trên giang hồ hiếm có ai có thể nhìn thấy bóng lưng của họ, màbốn người này lại còn có thể trong lúc đi nhanh như vậy, vừa đi vừa nóichuyện, lại càng hiếm thấy.
“Mai huynh, vị sư huynh kia của ngươi tên thậm xưng là gì, sao lại đi giả mạo danh hiệu của ngươi?”, Bạch Ngọc Đường hỏi.
Nhất Chi Mai lười biếng nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Bạch huynh, huynh có thể đổicách gọi khác không, đừng có cứ “Mai huynh, Mai huynh” mà gọi, nghe cứnhư là “Môi huynh[3]”, đây chẳng phải là rủa tại hạ xúi quẩy à!”.
[3] Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung.
“Môi” còn có nghĩa là xúi quẩy, xui xẻo.
“Rủa xúiquẩy cái gì?”, Bạch Ngọc Đường khẽ quạt cười nói, “Có trách thì hãytrách ngươi chọn tên không hay, ‘Nhất Chi Mai’, không phải là ‘Nhất Trực Môi[4]’, vẫn luôn xúi quẩy… Chẳng trách ngươi chỉ có thể làm một têntrộm thôi!”.
[4] Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung.
“Nhất Trực Môi” có nghĩa là vẫn luôn xui xẻo.
Nhất Chi Mai nhất thời bị nghẹn họng, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường hồi lâu khôngnói, đảo mắt thì thấy Kim Kiền mặt phụ họa, Triển Chiêu mặt cùng chung ý kiến, nhất thời ỉu xìu, không tự nhiên lẩm bẩm một câu: “Cái tên nàylại cũng không phải tại hạ nguyện ý lấy, mà sư huynh trở mặt với tại hạ, sau đó cũng không biết vì sao, sư huynh lại hay dùng danh hiệu ‘NhấtChi Mai’ để đi trộm đạo, còn lưu lại một đóa mai bằng phấn trắng để ghinhớ giống y hệt tại hạ nữa”.
Nói đến đây, Nhất Chi Mai không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Lẽ nào cái danh hiệu này còn có lai lịch gì?”.
“Tại hạ chỉbiết, người mang danh hiệu này chính là chưởng môn của bản môn, các mônhạ đệ tử còn lại đều phải cúi đầu nghe lệnh”, Nhất Chi Mai nói.
“Chưởngmôn?!”, nhất thời hai mắt Kim Kiền sáng lên, nhìn chằm chằm vào nam tửáo đen trước mắt, “Xin hỏi các hạ là chưởng môn của môn phái nào, môn hạ đệ tử có bao nhiêu người? Một năm thu vào bao nhiêu? Xe ngựa có mấychiếc? Nhà cửa có mấy gian? Đã từng thành gia lập thất…”.
“Kim hiệu úy!”, Triển Chiêu lừ mắt lườm Kim Kiền một cái, “Không được vô lễ”.
Kim Kiền lại rụt cổ lại.
Nhất Chi Mai lười nhác ngáp một cái: “Môn phái có tên là ‘Mai môn’, môn hạ đệ tử cóhai người, một là tại hạ, một là sư huynh của tại hạ.
Không nhà, khôngđất, không xe, không vợ.
”“‘Mai môn’?!”, Bạch Ngọc Đường cơ hồ phì cười.
“Môn pháikhông may? Thanh niên ‘bốn không’? Chỉ có duy nhất một đệ tử lại còn làchưởng môn ‘hàng giả cao cấp’ kia?”, Kim Kiền lắc lắc đầu, thấp giọnglẩm bẩm, “Thì ra là vận rủi rơi trúng đầu thằng khố rách áo ôm, hại mình kích động hụt một phen”.
Nhất Chi Mai đang ngáp dở liền cứng đờ cả lại.
“Kim hiệuúy!”, Triển Chiêu quát Kim Kiền, lại quay sang nói với Nhất Chi Mai, “Sư huynh của các hạ mạo danh các hạ, vì sao không một ai trên giang hồbiết chuyện này?”.
Nhất Chi Mai chớp chớp mắt, khép miệng lại nói: “Sư huynh và tại hạ là đồng môn, bản lĩnh cũng chẳng kém tại hạ.
Hơn nữa huynh ấy còn cố ý lưu lại ký hiệubông mai bằng phấn trắng, chính là muốn những vụ án huynh ấy làm trêngiang hồ tất sẽ quy kết hết lên đầu tại hạ”.
“Lẽ nào ngươi chịu nhận như vậy?”, Bạch Ngọc Đường cười như không cười nói.
“Tại hạ tấtnhiên không nguyện ý nhận, nhưng ai lại bằng lòng đi lắng nghe lời giảithích của một tên trộm chứ?”, Nhất Chi Mai híp mắt, “Thời gian lâu dần,tại hạ cũng lười giải thích, liền tùy ý bọn hắn đi, vả lại những ngườibị sư huynh trộm đều là những kẻ giá áo túi cơm, cũng chẳng có cách gìbắt được tại hạ.
Ba ngườinhất thời không nói, trong lòng thầm nghĩ: Lười đến trình độ như vậy làcùng, người này cũng coi như trước không có người sánh, sau lại chẳng ai bằng.
Chợt ngheNhất Chi Mai tiếp tục: “Vốn bọn hắn không bắt được tại hạ, tại hạ cũngchẳng để ý đến bọn hắn, coi như bình an vô sự.
Nhưng sau đó có một bọnthực sự bám riết, đâu như phú hộ giàu nhất Giang Nam gì đó, cũng khôngbiết nghe được từ đâu chuyện tại hạ yêu thích uống rượu, liền tặng mộttrăm vò Trúc Diệp Thanh cực phẩm, nhắc đến rượu đó, thực thơm ơi làthơm, tại hạ không cẩn thận đã uống sạch trơn… Haizzz, há miệng mắcquai, tại hạ chỉ đành đến chỗ sư huynh trộm về cái gì mà bảo vật giatruyền của phú hộ Giang Nam trả cho người ta…”.
Nói đến đây, Nhất Chi Mai thở dài một tiếng.
“Ai biết, từ sau khi ấy, sư huynh bỗng nhiên bắt đầu thay đổi hẳn, trộm đủ thứ khắpgiang hồ, đắc tội với nhiều người, mà lần nào cũng dùng danh hiệu củatại hạ, hại tại hạ chỉ cần lộ mặt ra một cái là bị nhân sĩ giang hồ truy đuổi, khiến cho tại hạ sứt đầu mẻ trán, khổ không kể xiết, cuối cùngchỉ đành tùy tiện chọn một tửu lâu náu thân.
Tại hạ ước định cùng vớiông chủ của tửu lâu đó, mỗi tháng sẽ phụ cấp cho tửu lâu ba trăm lượngbạc, chỉ cầu ông chủ tửu lâu chiếu theo lời dặn dò của tại hạ sắp đặt ba cửa ải rượu mà cơ hồ không có ai phá nổi, nếu có người vượt qua đượcthì sẽ lập tức rời đi, lúc bấy giờ mới miễn cưỡng yên ổn được một thờigian, ngờ đâu…”Nói đến đây, Nhất Chi Mai ngẩng đầu u ám nhìn ba người một cái, vẻ mặt tràn ngập ấm ức.
Ba người nhìn nhau một cái, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Kim Kiềnngẫm nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được một bụng nghi vấn, hỏi:“Mỗi tháng ba trăm lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ, vì saotrên dưới Lâm Phong lâu kia lại hệt như mong sao đuổi cho được các hạ đi vậy?”.
Nhất Chi Mai mặt mũi sầu thảm như nhà có đám: “Những nhân sĩ giang hồ bị sư huynhtrộm đồ kia nào chịu ngồi không, ải rượu không vượt được thì xông lên,nào đánh nào phá, nào chém nào giết, ba ngày một trận náo loạn nhỏ, nămngày một trận náo loạn lớn, hôm nay chém bị thương đầu bếp, ngày maichém bị thương tiểu nhị.
Một tháng ba trăm lượng bạc, đến cả tiền bồithường đồ đạc bị phá hỏng, tiền phí thuốc thang cho những người bịthương trong tửu lâu cũng còn không đủ… Haizzz, nếu không phải tại hạvừa thấy tình hình không ổn sớm chuồn đi, đâu còn có thể sống đến ngàyhôm nay… Bây giờ bị Lâm Phong lâu đuổi ra ngoài, còn không biết sẽ rướclấy những phiền phức gì…”.
Một lam một trắng phía trước đột nhiên dừng lại.
Bạch Ngọc Đường gập quạt lại, nét cười trở nên lạnh lẽo: “Xem ra phiền phức đã tới rồi.
”Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết, sắc mặt sa sầm, khẽ quay đầu nhìn Kim Kiền một cái, đôi mày lưỡi mác nhíu chặt.
Kim Kiền vội vàng bước lên hai bước tiến sát người Triển Chiêu, vừa ló đầu ra nhìn, nhất thời cả kinh.
Chẳng biếttừ bao giờ bốn phía thình lình xuất hiện một toán người mặc đồ đen, tênnào tên nấy bịt mặt lăm lăm đao, mặt mũi đằng đằng sát khí, chỉ có mườimấy người nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thứ khí thế quyết tâmđến nghẹt thở.
Bỗng nghe Nhất Chi Mai một bên lẩm bẩm: “Haizzz… phiền phức, quá phiền phức rồi!”.
Một luồng lửa giận bốc thẳng lên đầu Kim Kiền.
Phiền phức! Phiền phức nhất là tên chưởng môn “Đen Đủ Đường” của cái phái “Đen Đừng Hỏi” nhà ngươi ấy!

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!