Nhắc tới đại lao Khai Phong phủ là người ta nghĩ ngay đến danh tiếng lẫy lừng như sấm động bên tai trong cả haigiới hắc đạo và bạch đạo, chẳng ai là không biết, chẳng ai là không rõ. Đầu tiên,đại lao này canh giữ nghiêm ngặt, kín kẽ đến mức một ngọn gió cũng không thổi qua được, phàm là những kẻ cướp ngục tên nào tên nấy đều chọnđường vòng mà đi, tránh còn không kịp nữa là. Thứ đến,phạm nhân bị giam giữ trong lao lại càng không giống với những nơi khác, dưới thì có trộm đạo ăn cắp vặt, trên thì có vương công đại thần, caothấp sang hèn đều đủ cả, tuyệt không vàng thau lẫn lộn. Có điều,chuyện khiến cho bách tính thành Biện Lương bàn tán say sưa nhất lạichính là ngục tốt trong đại lao của Khai Phong phủ. Nhắc tớinhững ngục tốt này, cũng thực có chút đáng thương, mỗi ngày từ sáng đếntối đều ở trong nhà lao chẳng được nhìn thấy ánh mặt trời. Bao đại nhânquản rất nghiêm, Công Tôn tiên sinh lại càng căn cơ chặt chẽ, so vớinhững đại lao của các phủ nha khác thì thực sự chẳng xơ múi được chút“màu mỡ” nào; từ sau khi Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhântới nhậm chức, tần suất cướp ngục giảm mạnh, lại càng không có cơ hội để hoạt động gân cốt, thật đúng là chẳng có niềm vui và hứng thú gì cả,các ngục tốt chỉ đành thăm dò nghe ngóng chuyện bên lề của các nhân vậtbị nhốt trong lao, bàn tán những tin tức vỉa hè mà thôi. Ai mà ngờ được chỉ dựa vào mấy câu chuyện vỉa hè hành lang đó mà họ lại vang danh thiên hạ. Nói đến ngục tốt của Khai Phong phủ thì người nào người nấy đều là những nhân vậtphi phàm, phàm là những nội tình bí mật trong các vụ án lớn không gì làkhông biết, những chuyện bên lề trong các vụ án nhỏ không gì là khôngthông, hơn nữa ai cũng có tài ăn nói, miệng lưỡi trơn tru sắc bén. Đemra so sánh, nếu không tính Kim bổ khoái cao thủ mặc cả đệ nhất thànhBiện Lương, thì những ngục tốt này đều xếp hàng đầu cả, chỉ cần tùy tiện kéo một người ra ngoài, đến quán trà ngồi uống nước, tùy ý kể một, haiđoạn truyện là có thể hấp dẫn được rất đông chúng bách tính vây xungquanh, dần dà, cũng có người dựa vào đó mà kiếm được bữa cơm chén nước. Cho nên, mặc kệ là nhân vật lớn nào tới đại lao của Khai Phong phủ, những ngục tốtnày đều cao hứng hơn bất cứ ai. Họ sung sướng đi thăm dò các tin tứchành lang, chuyện vỉa hè, sau đó thì ra bên ngoài tám chuyện, gần nhưchắc chắn là lại được bao ăn bao uống. Tỉ như lầnnày, hôm nay trong đại lao có một vị tổng quản nội cung mới tới, nghenói là tâm phúc của Thái hậu đương triều, mấy ngục tốt trong đại laoKhai Phong phủ liền vui như Tết, hưng phấn mãi không thôi. Mọi ngườiliền hợp nhau lại bày kế, rồi sau đó chia nhóm ra hành sự, đi khắp nơithăm dò tin tức, đến bữa tối thì quay về báo cáo, tổng hợp lại. Vừa qua giờthắp đèn, trong đại lao Khai Phong phủ, mấy ngục tốt ngồi quây quần lạinghỉ ngơi ở cửa phòng giam, chụm đầu lại nhỏ to bàn tán. “Này này, huynh đệ, huynh nghe được tin tức gì rồi?”“Lạ lắm, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh ở trong khách sảnh suốt, cũng không biết đang bàn bạc cái gì, nghe nói ngay cả bữa tối cũng không ăn. ”“Triển đạinhân và mấy vị Hiệu úy đại nhân thần sắc thấy căng thẳng lắm, các bổkhoái trong phủ cũng khẩn trương vô cùng, xem ra đêm nay có chuyện lớnrồi. ”“Không sai, tôi cũng nghe nói, đêm nay Bao đại nhân định thẩm vấn Quách Hòe…”“Mấy vị saidịch, có thể nói cho ta nghe một chút không?”, đám người vừa nói tớiđây, bỗng nghe thấy tiếng nói truyền ra từ một gian nhà lao. Hả?Mấy ngục tốt đồng thời quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía phạm nhân trong phòng giam. Chỉ thấyngười này, thân hình béo múp, mặt mày bóng nhẫy, đôi mắt ti hí nhỏ nhưđường khâu, treo phía dưới là hai bọng mắt chảy xệ, tuy một thân áo tùnhưng vẻ mặt vẫn rất nhởn nhơ tự đắc, chính là đại thái giám Quách Hòevừa mới bị đưa vào tối qua. Nhất thời mấy ngục tốt sa sầm mặt, nói: “Biến đi biến đi, hóng hớt cái gì, cứ ngoan ngoãn mà ở đó đi!”. Quách Hòe đi tới trước cửa phòng giam, nhướng mày nói: “Nếu điều mấy vị nói là về vụ án của ta, tại sao ta không thể nghe chứ?”. Một ngục tốt cau mày, quát: “Chính là vì nói về vụ án của ngươi, nên ngươi mới không được phép nghe!”. Quách Hòe hơi sa sầm mặt: “Ta là người bên cạnh Thái hậu, ngươi dám nói với ta như vậy hả?!”. “Ôi trời!Người bên cạnh Thái hậu à…”, mấy ngục tốt đi đến trước mặt Quách Hòe,đánh giá hắn một phen, không khỏi cười rộ lên, “Vậy thì sao nào? Mặc kệngươi là người bên cạnh ai, đã vào đại lao của chúng ta thì chỉ là mộttên tù! Đừng nói ngươi là thái giám, trước kia có vị phò mã tên gọi Trần Thế Mỹ, kiêu ngạo hống hách hơn ngươi nhiều mà huynh đệ chúng ta cònkhông thèm để vào mắt!”. Một bên bọng mắt của Quách Hòe nảy lên, y híp đôi mắt nhỏ như đường khâu lại, đưatay rút cây trâm cài trên búi tóc ra, nói: “Vậy có cái này, mấy vị cóbằng lòng nói cho ta nghe được không?”. Mấy ngục tốt vừa nhìn thấy cây trâm này, hai mắt sáng rực lên. Cây trâm đó chính là trâm ngọc thượng đẳng được chạm khắc rất tinh xảo. Một chú ngục tốt giật lấy cây trâm ngọc, cầm trong tay chăm chú xem xét cả một lúclâu, khi ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt tươi cười: “Không biết Quách côngcông muốn hỏi cái gì?”. “Chính là hỏi chuyện Bao đại nhân đêm nay muốn thẩm vấn ta, mấy vị có biết không?”“Vậy thìcông công hỏi đúng người rồi. Các huynh đệ chúng tôi thạo tin nổi danhtrong Khai Phong phủ này, dù là chuyện gì cũng không thể giấu được lỗtai của chúng tôi”, ngục tốt bên cạnh cười nói. Quách Hòe khẽ nhướng mày nói: “Vậy hôm nay Bao Chửng vừa mới thăng đường thẩm vấn ta xong, vì sao còn muốn thẩm vấn buổi đêm?”. “Ô! Có thậtlà ngài không biết hay giả vờ không biết đấy?”, một ngục tốt khuôn mặttràn ngập vẻ kinh ngạc kêu lên, “Bao đại nhân thẩm án trong đêm chính là xử ma đó!”. “Xử ma?”, Quách Hòe nhíu mày, “Lời này giải thích thế nào?”. Mấy ngục tốt trợn trừng nhìn Quách Hòe, dị khẩu đồng thanh nói: “Bao đại nhân nổidanh ‘Ngày xử dương, đêm thẩm âm’, cả cái thành Đông Kinh Biện Lương này ai mà lại không biết!”. “Ngày xử dương, đêm thẩm âm?”, chân mày Quách Hòe lại càng nhíu chặt. “Chính là ban ngày xử các vụ án trên dương gian, còn ban đêm thì thẩm vấn các án oan của âm giới!”, một ngục tốt giải thích. “Ban đêmthẩm vấn âm giới?”, đôi mắt ti hí nhìn lướt qua các ngục tốt một lượt,Quách Hòe cười khẩy một tiếng: “Hoang đường! Thực đúng là hoang đường!”. “Ôi trời, công công, đây hoàn toàn là sự thật!”, mấy ngục tốt kêu lên. “Vậy BaoChửng làm quan nhiều năm như vậy, sao trước giờ ta chưa từng nghe nóiđến hắn có bản lĩnh này?”, Quách Hòe nhướng mày cười khẩy nói. “Ôi chao,công công ngài không biết rồi!”, một ngục tốt bước lên, hạ giọng nói,“Bao đại nhân không có năng lực này, nhưng thuộc hạ của Bao đại nhân lại có!”. “Ồ?”, Quách Hòe tựa như cũng hứng thú, đôi lông mày chổi xể nhếch lên, “Là Công Tôn Sách, hay là Triển Chiêu?”Tất cả ngụctốt đều đồng thời lắc đầu: “Công Tôn tiên sinh và Triển đại nhân tuy bản lĩnh rất lớn, nhưng lại không có bản sự này”. “Thế thì là vị nào tài năng vậy?”Mấy ngục tốt đều nhìn ngó bốn xung quanh, lại đưa mắt nhìn nhau, mới đẩy một người tiến lên, hạ giọng nói:“Trong KhaiPhong phủ chúng tôi có một bổ khoái, họ Kim tên Kiền, đừng thấy hắn tavừa gầy vừa nhỏ mà coi thường, hắn là một kỳ nhân đấy, được thiên phú dị bẩm, có khả năng chiêu hồn thông linh với quỷ thần. Từ khi hắn ta đếnphủ Khai Phong này, Bao đại nhân liền có thể xử âm phán quỷ!”Quách Hòe nhếch đôi mắt ti hí, cười phì một tiếng. Viên ngục tốt đó lại tiếp: “Công công ngài đã từng nghe tới vụ án ô bồn chưa?”. “Ô bồn án?”, Quách Hòe nheo mắt, ngẫm nghĩ một lát, nói: “Có nghe qua, chỉ là lờiđồn nơi xó chợ, nói cái gì mà Bao Chửng giải oan cho một hồn bị phong bế trong ô bồn. Theo như ta thấy thì hoàn toàn là những lời nói vô căncứ!”. “Công công, chuyện đó trăm ngàn lần đều là sự thật!”, mấy ngục tốt lại cùng hạ giọng nói. Một ngục tốt trong đám khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh sợ thốt lên: “Nha dịch trên dướiKhai Phong phủ đều tận mắt nhìn thấy, chính Kim Kiền đã chiêu gọi oanhồn trong chiếc ô bồn đó xuất ra, nhập vào người hắn, lên công đường làm chứng. Thậm chí ngay cả chuyện lúc oan hồn đó sắp chết cũng đều nói rõràng đâu ra đấy, dọa cho đôi huynh đệ sát nhân kia sợ đến vỡ mật, liềnvội vàng dập đầu nhận tội!”. “Còn có, đến cả vợ con của Lưu Thế Xương, oan hồn trong ô bồn kia cũng thừa nhận đóchính là chồng, là cha mình!”, một ngục tốt khác tiếp lời. Quách Hòe nghe xong, đôi mắt ti hí khẽ mở, bọng mắt hơi run lên, nói: “Thật có chuyện này sao?”“Trăm ngàn lần đều là sự thật!”, mấy ngục tốt cùng sắt son thề thốt. Một ngục tốt lại nhìn xung quanh, bước lên nói: “Công công, Bao đại nhân đã căn dặntừ trước, nội tình vụ án này nhất định không được lộ ra, nay mấy huynhđệ chúng tôi cũng vì nể mặt ngài nên mới nói cho ngài biết sự thật. Ngày sau nếu công công có thể ra khỏi đây, ngàn vạn lần đừng lộ ra là nghemấy huynh đệ chúng tôi nói đấy, chuyện này có quan hệ đến bát cơm củamấy người chúng tôi đó!”. Quách Hòe quét đôi mắt ti hí qua vẻ mặt khiếp sợ của mấy người họ, bọng mắt giật lên giật xuống, khoát khoát tay. Mấy ngục tốt thấy thế, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn lại, ôm quyền cảm tạ, nhìn bốn xung quanh rồi nhanh chóng rời đi. Chung quanh phòng giam nhất thời tĩnh lặng như chết. Quách Hòeđứng một mình trong phòng giam, khuôn mặt bóng nhẫy nặng nề, miệng lẩmbẩm: “Ngày xử dương, đêm thẩm âm… chiêu hồn… Hừ, hoang đường…”. Đột nhiên,có tiếng động khác thường vang lên ngay bên chân, thân hình phì nhiêucủa Quách Hòe run lên, thoáng cái liền lùi lại mấy bước, đôi mắt ti híbanh lớn, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Đến khi định thần nhìn kỹ, hóa ra là một con chuột chạy qua chân. Quách Hòenheo nheo mắt, khóe miệng giật giật. Một cước đá bay con chuột, đi đếntrước cửa phòng giam, ngồi tựa vào cửa, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng nhìn kỹ lại thì không khó để nhận ra, ngón tay múp míp của Quách Hòe cứ run rẩy không ngừng. Mà bên ngoài cửa đại lao, một người vận áo dài nho nhã, đôi mắt phượng mang ý cười,nói: “Xem ra cần phải tăng bổng lộc của mấy ngục tốt này rồi”. ***“Loảng xoảng… loảng xoảng…”Nửa đêm canh ba, vạn vật đều tắt tiếng, âm thanh khóa xích va vào nhau, ngắt quãngtừ xa vọng lại khi liền khi đứt, trong đại lao tĩnh mịch này nghe lạicàng rợn người. Đột nhiên, tiếng động ngừng bặt, một giọng nói vang lên bên ngoài phòng giam:“Quách Hòe, lên công đường!”Quách Hòengồi trong góc tường ngước mắt nhìn một cái, thì thấy có hai sai nha tay cầm xích sắt đứng trước phòng giam, dưới ánh sáng mờ mờ, sắc mặt táinhợt trông càng xanh lét. Quách Hòe không khỏi run lên, mở miệng nói: “Nào có chuyện nửa đêm xử án…”. “Câm mồm, nói nhiều như vậy làm gì!”Sai nha hạ giọng quát, vung tay lên, liền đem xích sắt quàng vào cổ Quách Hòe. Cảm giác lạnh buốt thấu xương, nhất thời khiến Quách Hòe run rẩy trong lòng. Bị giải ra khỏi đại lao, Quách Hòe theo sau hai nha dịch, chậm rãi đi về phía công đường. Sắc trời đen đặc, ánh trăng thê lương, gió hiu hiu làm bóng cây lay động. Gió mùa hạ vốn mát mẻ sảng khoái vậy mà giờ đây lại có chút băng lạnh. Đến khi tới trước công đường Khai Phong phủ, Quách Hòe định thần nhìn kỹ, lại càng thót tim. Trên côngđường lớn nhường ấy trống trải mênh mông tịnh không một tiếng động, chỉcó hai ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, một ngọn đặt trên bàn xử án ở chínhgiữa công đường, một ngọn nằm trên bàn của sư gia, tỏa ra ánh sáng yếuớt màu lam nhạt, lay động múa lượn theo gió. Bao đại nhân đang ngồi sau bàn xử án, tựa như ẩn vào trong bóng đêm, chỉ có thể mơhồ nhìn thấy một đôi mắt sắc bén sáng quắc, mảnh trăng khuyết trên tránlấp lánh ánh quang mờ ảo. Một thân quan bào đỏ của Triển Chiêu, lúc này lại hệt như nhuộm máu. Công Tôn tiên sinh ngồi bên mé dưới công đường, nét mặt khi tỏ khi mờ theo ánh đèn lay động, ẩn hiện sắc xanh trắng. “Chát!”, kinh đường mộc vỗ xuống, vang vọng trùng trùng. “Giải QuáchHòe tới!”, tiếng quát trầm trầm của Bao đại nhân, ong ong quanh tai, tựa như được truyền tới từ bốn phương tám hướng. Hai sai dịch bất thình lình đẩy mạnh Quách Hòe vào công đường quỳ xuống. Quách Hòequay phắt lại thì thấy hai người kia mới chớp mắt đã không thấy bóngdáng, hệt như tan biến vào hư vô vậy. Quách Hòe bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Chợt nghe giọng Bao đại nhân trên công đường mơ hồ truyền đến: “Quách Hòe, ngươi có biết tội không?”. Quách Hòe nuốt nước bọt, chỉnh đốn lại tinh thần, trừng mắt lên nói, “Ta vô tội!”. Bao đại nhân lại hỏi: “Quách Hòe, ngươi có nhận tội không?”. Quách Hòengước lên cười khẩy nói: “Bao Hắc Tử, ngươi không bằng không cớ, ta muốn xem xem ngươi làm thế nào định tội được ta?!”. Bao đại nhân trầm giọng nói: “Tuy bản phủ không có người làm chứng, nhưng lại có malàm chứng! Quách Hòe, ngươi có dám đối chất với oan hồn của Khấu Châukhông?”. Bọng mắt của Quách Hòe giật giật vài cái, nửa bên mặt phì phị run rẩy, nặn ra nụ cười khẩy nói:“Hừ, Bao Hắc Tử, ngươi chớ có cho rằng nửa đêm thăng đường, giả thần giả quỷ, thì có thể buộc ta nhận tội. Thiên hạ đồn ngươi ‘ngày xử dương, đêm thẩm âm’,ta còn lâu mới tin cái trò tà ma quỷ quái này! Có bản lĩnh ngươi cứtruyền oan hồn của Khấu Châu lên công đường đi, ta muốn xem xem Bao HắcTử ngươi rốt cuộc làm được trò trống gì!”“Bản phủ sẽcho ngươi được như ý nguyện!”, hai mắt Bao đại nhân bỗng nhiên long lên, đôi mắt sáng quắc như điện lại càng nổi bật ánh hào quang rực rỡ củamảnh trăng khuyết trên trán: “Kim bổ khoái đâu?!”. “Có thuộc hạ!”Một luồnggió lạnh thổi qua, Quách Hòe chỉ cảm thấy nhoáng cái bên cạnh mình đãxuất hiện thêm một bóng người, không khỏi thót tim, ngước mắt lên nhìn,nhất thời cả kinh. Chỉ thấyngười này đôi mắt nhỏ đen kịt, mặt trắng như tờ giấy, trắng tới kinhngười, bận bộ áo đạo sĩ màu xanh đen, rộng thùng thình phất phơ tronggió. Dưới ánh đèn mờ ảo người này tựa như không có bóng không có hình,chỉ là một cái đầu gắn lên bộ áo đạo sĩ thùng thình kia thôi, còn bêntrong thì trống rỗng. Bỗng nghe giọng nói trầm trầm của Bao đại nhân trên công đường truyền đến: “Kim bổ khoái, truyền oan hồn Khấu Châu!”. “Thuộc hạ tuân lệnh!”Bóng áo màuxanh lay động, đảo mắt một cái, người phía trước đã biến mất không thấytung tích đâu. Quay đầu nhìn lại mới giật mình phát hiện ra người này đã ở bên ngoài công đường không biết tự lúc nào, mà trước cửa công đườngvốn trống không chẳng có thứ gì, giờ đây lại xuất hiện một bàn hương án. Cặp nến tuyền một màu trắng lay động trong gió, khói trắng nhờ nhờphiêu đãng vờn quanh, càng làm tăng thêm quỷ khí đặc quánh trước cửacông đường vốn trang nghiêm túc mục này. Kim Kiềncong lưng khom người, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, miệng thìlầm rầm, đột nhiên thẳng phắt người lên, cầm thanh kiếm gỗ đen nhánhtrên bàn, cánh tay vung lên chém ngang một cái. Khi kiếm gỗ chạm vào ánh nến, thì một ngọn lửa màu xanh u tối phụt lên, bắn thẳng tới trời. Sắcmặt Kim Kiền bởi ánh lửa này lại càng trở nên u ám xanh lét, hệt như từdưới Sâm La quỷ điện chui lên vậy. Quách Hòequỳ trên công đường, nhìn trừng trừng vào bóng áo xanh đang múa kiếm của Kim Kiền phía ngoài, đôi mắt ti hí banh lớn, mí mắt giật giật khôngngừng. Trong khônggian thấp thoáng vang lên mấy câu chú, rì rì rầm rầm, khi nhỏ khi to,vờn quanh bên tai, khiến kẻ nghe được kinh hãi không thôi. “Bát nhã Bala mật… phong hỏa lôi điện phách… công nghĩa ở tại nhân tâm… thiên lýtồn cùng đạo nghĩa… quỷ lớn quỷ nhỏ phải nghe lệnh ta… oan hồn Khấu Châu tới trước công đường…”Một trậnkình phong quét qua, tấm áo đạo sĩ màu xanh đen càng múa lượn dữ dội, lộ ra cánh tay gầy nhẳng của Kim Kiền, trong ánh trăng thê lương, lại hệtnhư xương trắng đang múa dưới trăng. Toàn thân núc ních béo múp của Quách Hòe run lên, kinh hãi nhìn không chớp mắt, cứng ngắc trên công đường. “Oan hồnKhấu Châu lên trước công đường… Sâm La ngọc điện có ta dẫn lối… Đạo trời công lý tam giới đều truyền…”, thân hình Kim Kiền bỗng nhiên xoay tròn, áo đạo sĩ cũng theo đó mà chuyển động, làm lộ ra vạt áo trắng dưới lớpáo ngoài, lóe lên một cái rồi biến mất. Mấy ngườitrên công đường cũng không kịp nhìn rõ, thì ra trong lúc xoay người, Kim Kiền đã đưa tay lên gạt mồ hôi trên trán với tốc độ nhanh như chớp. “Bát nhã Bala mật… Bát nhã Ba la mật…”, lời chú trầm trầm ngắt quãng, bỗng biếnthành vô số những tiếng tụng niệm rì rầm, u u ong ong, chỉ có thể nghethấy tiếng được tiếng chăng, “Khấu Châu a Khấu Châu… lên công đường alên công đường… tắc tị rồi a tắc tị rồi a… Tiểu Liễu a Tiểu Liễu… lúcnày không ra tay… còn đợi đến khi nào…”Kim Kiền một thân áo đạo sĩ lùng nhùng bay phần phật, lại phải múa thanh kiếm gỗkềnh càng nặng trịch đang mệt muốn chết, lúc này mồ hôi ướt đẫm áotrong, rã rời cơ hồ không chịu nổi, vừa múa vừa liếc mắt nhìn bốn phía,lòng thầm gào lên:Rốt cuộc tên Trịnh Tiểu Liễu này đang làm cái quái gì thế? Chẳng qua đặt có hai cáichậu khói ở hai bên hông công đường, rồi dùng quạt quạt cho khói mù mịtlên, để mình nhân cơ hội đấy cởi áo đạo sĩ, lộ ra lớp áo tù nhân trắngtoát phía trong rồi giả làm Khấu Châu lên công đường làm chứng, chuyệnchỉ có đơn giản như vậy, sao lại lề mề thế chứ?Mà cái lãoQuách Hòe này rõ thật là, cứ chăm chú nhìn mình như vậy, đến mắt cũngchẳng nháy lấy một cái, lẽ nào không sợ tròng mắt bị chuột rút hả? Hừ,đến cả cơ hội để mình tranh thủ thời gian ném ra một viên đạn khói cũngkhông có… Haizzz, biết thế đã đưa cho Trịnh Tiểu Liễu hai viên đạn khóiđể chuẩn bị cho lúc nguy cấp rồi…Tuy trong lòng oán giận không thôi nhưng cả người lại không thể dừng lại lơi lỏng dù chỉ nửa phần. Chỉ thấy Kim Kiền quay trái xuất chiêu ‘Chuyển mình ôm trăng’, quay phải tung đòn‘Ngựa hoang tung bờm’, nhảy lên nhảy xuống lại ra hai chiêu “Hàng longthập bát chưởng”, rồi cong người bật lên phía trước tung đòn “Cửu âmbạch cốt trảo”, tới khi mọi chiêu trò ngón nghề đều giở ra hết cả mà vẫn không thấy động tĩnh gì, mồ hôi mỏng rịn đầy mặt, lòng thầm hét lênkhông ổn:Hỏng rồi, hỏng rồi, chẳng lẽ tên Trịnh Tiểu Liễu này tới lúc nguy cấp lại bãi công?Công TônTrúc Tử, đều tại ngài lúc nào cũng bủn xỉn quá mức, ngay cả phí tăng cacũng không cho, thành ra bây giờ đồng chí Trịnh Tiểu Liễu yêu nghề kínhnghiệp này đình công, giờ phải làm thế nào đây?Kim Kiềnđang hăng say oán trách, đột nhiên khóe mắt thoáng thấy một bóng ngườiđang khom lưng chạy vội đến, núp vào bậc thềm dưới công đường, trợntrắng mắt nhìn thẳng vào nàng. Ơ hả?Kim Kiền định thần nhìn kỹ, nhất thời lửa giận bỗng kéo tới. Cái tên Trịnh Tiểu Liễu này, không yên phận ở hậu trường mà nhóm lửa thổi khói đi, chạy đến đây làm gì?Trịnh TiểuLiễu vẻ mặt lo lắng nôn nóng, hoa chân múa tay ra dấu cả nửa ngày trời,thấy Kim Kiền không hiểu, chỉ đành nhô ra phía trước nói nhỏ:“Kim, Kim Kiền, làm sao bây giờ? Lửa đã nhóm lên rồi, nhưng lại không ra khói…”Hả?! (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Kim Kiền lảo đảo bước chân, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất. Lại len lénnhìn về phía công đường, thấy Quách Hòe vẫn thẳng người trừng mắt nhìnmình, không động đậy dù chỉ nửa phần, chỉ là trên mặt dần lộ ra vẻ kinhhoàng. Chậc…Kim Kiền híp mắt, giơ kiếm múa lên, xuất ra tư thế “Hổ gầm xuống núi”, miệng tiếptục lẩm nhẩm: “Xin dâng súc vật tế phẩm… chỉ mong Diêm La cho đi…”. Vừa lầm rầm vừa nháy mắt ra hiệu cho Trịnh Tiểu Liễu, thầm nói:Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, đem cái thủ lợn mới mua đặt trên hương án này ném vào chậu than đi, đảm bảo sẽ có khói…Quả không hổ danh bạn chung phòng với Kim Kiền đã lâu, lúc này Trịnh Tiểu Liễu chỉdựa vào hai câu chú cũng có thể lĩnh hội được, đôi mắt sáng lên, lạikhom người chạy đi. Quả nhiên,không lâu sau, mùi thủ lợn cháy khét lẹt bay tới, xộc thẳng vào mũi,tiếp đó khói đen cuồn cuộn ập đến theo gió, hệt như sóng trào mãnh liệt. Kim Kiềnnhất thời mừng rỡ, cũng bất chấp ho khan hắt xì liên tục, liền vội vàngthừa dịp khói bay mù mịt liền cởi lớp áo đạo sĩ rộng thùng thình bênngoài, lộ ra lớp áo tù nhân trắng toát, tóc tai tán loạn, đề khí địnhphóng vào công đường. Nhưng vừa mới đạp chân, bỗng cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua chân, buốt thấu xương. Gì?Kim Kiềnkhông khỏi sửng sốt, thầm nghĩ: Không ngờ Trịnh Tiểu Liễu cũng có mấyphần bản lĩnh, lại còn làm ra được trận gió đầy âm khí này. Vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy có giọng nữ yếu ớt từ xa truyền đến, thê thiết vôchừng, như khóc như kể, khiến người ta dựng tóc gáy. “Khấu Châu tới…”Kim Kiền nhất thời cả kinh, lùi lại một bước theo phản xạ. “Khấu Châu tới…”, giọng nữ mới rồi còn ở xa xa, giờ lại gần thêm vài phần, quẩn quanh trong đêm. Trong khônggian, đột nhiên gió nổi lên mang theo âm khí, cát bụi mù mịt, ngọn nếntrắng đang cháy mạnh bỗng nhiên tắt ngúm, bên ngoài công đường liền chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Chỉ nghe thấy tiếng hương án trước cửa bị lật đổ, Kim Kiền cũng bị trận cuồng phong thổi ngã rạp xuống đất, hô hấpkhó khăn. Lát sau,trận gió đầy âm khí từ từ lan đi, Kim Kiền bị ngã, toàn thân đau nhức,một lúc lâu mới đỡ hơn, chầm chậm bò dậy hướng tới cửa lớn của phủ nha,nhìn vào trong công đường, nhất thời chấn kinh ngay tại chỗ. Chỉ thấytrên công đường, bên cạnh Quách Hòe, có một nữ tử áo trắng đang cungkính quỳ, mái tóc dài xõa xượi, áo quần lấm máu, mà điều quan quan quantrọng nhất là, dưới ánh đèn dầu mờ mờ đặt trên bàn Bao đại nhân, có thểnhìn thấy rất rõ ràng, nữ tử này không có bóng. Nhất thời cả người Kim Kiền bủn rủn, bịch một tiếng nằm thẳng cẳng trên đất. Có, có có có có ma…Đáng tiếctiếng kêu thảm thiết này, lại không thể thoát ra khỏi miệng Kim Kiền,bởi toàn bộ cơ thịt trên mặt đều đã cương cứng hết cả. Chúng nhântrên công đường lúc này vẫn chưa ý thức được rằng người đang quỳ trướcmặt kia chính là một oan hồn, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, bất độngnhư núi. Chỉ có Quách Hòe là co rúm tại chỗ, thân hình đồ sộ run rẩy không ngừng. Bỗng nghe Bao đại nhân trầm giọng hỏi: “Kẻ quỳ dưới công đường, hãy xưng tên đi!”. Nữ quỷ đáp: “Oan hồn Khấu Châu khấu kiến Bao đại nhân!”. Âm thanh yếu ớt phiêu đãng, tựa như từ xa truyền tới, lại như ngay sát bên tai. Tiếng Baođại nhân trên công đường hơi khựng lại, rồi tiếp tục hỏi: “Khấu Châu,ngươi tự xưng là oan hồn, rốt cuộc có oan khuất gì, và vì đâu mà chết?”. “Bẩm Bao đại nhân, Khấu Châu bị Quách Hòe hại chết…”“Nói láo!Nói láo!”, đống thị mỡ dưới công đường bỗng bật lên, run rẩy hét, “BaoHắc Tử, ngươi đừng có tưởng tìm một người đến giả thần giả quỷ là có thể lừa được ta!”. “Quách côngcông…”, nữ quỷ chầm chậm thẳng người lên, u ám nói, “Công công thậtchóng quên, năm đó Khấu Châu giúp công công đem mèo tráo đổi Thái tử,sau đó công công lại lệnh cho Khấu Châu giết chết Thái tử, vứt xuốngdưới cầu Kim Thủy. Khấu Châu không nhẫn tâm, bèn giao Thái tử cho TrầnLâm công công, khi đó mới bảo toàn được tính mạng cho Thái tử. Sauchuyện đó công công lại dùng nghiêm hình tra khảo Khấu Châu, khiến choKhấu Châu phải nhảy lầu mà chết, chuyện cũ rành rành trước mắt, lẽ nàocông công đã quên rồi…”. “Lời ma bịa đặt! Lời ma bịa đặt!”, toàn thân nhung nhúc thịt của Quách Hòe nhảy lên, giọng cao vút. “Quách côngcông nói không sai…”, Khấu Châu chầm chậm quay nửa người nhìn thẳng vàoQuách Hòe, nói “Khấu Châu đích thực là oan hồn. Mười mấy năm nay, KhấuChâu đợi ở âm giới, không lúc nào là không thương nhớ công công, lẽ nàoQuách công công đã quên hình dáng của Khấu Châu rồi…”. “Nói láo!Nói…”, giọng Quách Hòe tức thì nghẹn lại, nhìn thẳng vào bóng hình bêncạnh, thoáng cái liền biến sắc, đám thịt mỡ trên người cứ giật đùng đùng hệt như lên cơn động kinh, tay chân quơ quào lê giật lùi ra phía sau,vừa lê vừa hét lên chói tai, “Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi không đượcqua đây, không được qua đây!”. Kim Kiền ngã úp sấp bên ngoài cửa công đường, dưới ánh đèn tối mò chỉ có thể mờ mờnhìn thấy nửa bên mặt của oan hồn Khấu Châu, nhưng cũng kinh hồn tángđảm. Khấu Châukia, dưới mái tóc dài đen kịt ẩn hiện một gương mặt xanh lét, khuôn mặtdọc ngang những sẹo, thê thảm không nỡ nhìn, có những vết vẫn đang chảymáu, máu chảy qua cằm nhễu từng giọt xuống đất, tách tách tách tách. Một trận gió mang đầy âm khí bỗng đâu cuộn khởi, thân hình Khấu Châu chợt bay lên,mái tóc dài múa lượn điên cuồng, mắt bắn ra những tia sáng xanh, áp sátQuách Hòe:“Quách công công, hôm nay Khấu Châu muốn mời công công theo Khấu Châu cùng xuống Sâm La quỷ giới…”“Không, không được!!! Cứu, cứu mạng!”, Quách Hòe hai tay bò loạn trên đất, thét lên không đầu không cuối. “Chát!”, tiếng kinh đường mộc đột nhiên vang lên, Bao đại nhân cao giọng quát: “Khấu Châu, không được làm càn!”. Một tiếngnày như bùa chú trấn quỷ, bóng quỷ của Khấu Châu nhất thời thu liễm lại, bồng bềnh rơi xuống đất, lại cung kính quỳ trước công đường, nức nởnói: “Xin Bao đại nhân làm chủ cho Khấu Châu…”. “Bao Hắc Tử! Bao đại nhân! Bao Thanh Thiên! Cứu, cứu mạng!”, Quách Hòe vừa thấy Khấu Châu bị Bao đại nhân áp chế, liền vội vàng lộn nhào xuống đất, bò đếndưới bàn xử án của Bao đại nhân, dập đầu liên tục. Lúc này Baođại nhân cũng hơi biến sắc, bình tĩnh nhìn nữ quỷ dưới công đường mộtcái, nhíu nhíu mày, nói: “Khấu Châu, bản phủ nhất định sẽ trả lại côngbằng cho ngươi!”, dứt lời, lại đưa mắt sang Quách Hòe, ngưng một chút,liền đề tiếng quát: “Quách Hòe, ngươi đem mèo tráo đổi Thái tử, vu tộigièm pha Lý nương nương cung Ngọc Thần, hại chết cung nữ Khấu Châu, tộitrạng rành rành, ngươi có nhận hay không?”. “Nhận! Nhận! Ta nhận hết!”, Quách Hòe vẫn khấu đầu không ngừng, trong giọng nói cao vút giờ đây đã mang theo tiếng nức nở. Bao đại nhân gật đầu, cao giọng nói: “Cho hắn ký nhận!”. Công Tôntiên sinh liền lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Quách Hòe, để cho hắnký nhận, sau đó đem cung trạng dâng lên Bao đại nhân xem xét. Bao đại nhân xem xong, gật gật đầu, nhìn xuống nữ quỷ dưới công đường nói: “QuáchHòe đã nhận tội, Khấu Châu, dưới cửa tuyền ngươi có thể nhắm mắt yênlòng rồi!”. “Tạ Bao đạinhân!”, Khấu Châu thân hình bay lên, bồng bềnh bái lạy, rồi quay ngườilướt ra khỏi công đường, chỉ là tới của lớn của công đường, lại quỳxuống lạy Kim Kiền một lạy. Còn Kim Kiền đảo hai mắt một cái, dứt khoát chết ngất luôn tại trận. Một trận gió mang âm khí quét qua, đến khi Bao đại nhân ngước lên nhìn lại thì cửacông đường đã trống không, chẳng còn thấy bóng nữ quỷ đâu. “Người đâu,thắp đèn!”, Bao đại nhân hạ lệnh một tiếng, sau đó liền vang lên mộttràng những tiếng bước chân rầm rập, hai hàng bổ khoái nha dịch tay cầmmồi lửa chạy từ ngoài vào, thoáng cái, trên công đường Khai Phong phủđèn đuốc đã sáng trưng. Chỉ thấy Bao đại nhân đứng dậy, vòng qua bàn xử án, cung kính thi lễ nói: “Cung thỉnh Thánh thượng, Bát vương gia!”. Màn cửa phía hậu đường được vén lên, một đoàn người bước ra, đi đầu là ba người, mặt mày trắng bệch, hai người đi trước nhất chính là đương kim Thiên tử vàBát vương gia, người còn lại là Trần Lâm, Trần công công, mà đằng sau là cấm quân hộ vệ. Bao đại nhân lập tức trình cung trạng của Quách Hòe lên. Nhân Tông cầm cung trạng trong tay, lại không tỉ mỉ xem xét, ngược lại còn gấp giọng hỏi:“Bao khanh, trước đó khanh đã tâu với trẫm là tìm người giả làm oan hồn Khấu Châu…”Bao đại nhân ôm quyền đáp: “Vi thần có một thuộc hạ có khả năng chiêu hồn thông linh với quỷ thần, oan hồn trên công đường đêm nay, sợ rằng là chính KhấuChâu”. Nhân Tông không khỏi kinh ngạc, kêu lên: “Lẽ nào thật sự có quỷ thần ư?!”“Ngẩng đầuba thước có thần linh, nếu vấn lòng không thẹn thì dù cho có oan hồn tới cửa cũng chẳng có gì phải sợ?! Quách Hòe đã làm nhiều chuyện bất nghĩa, đêm nay có oan hồn lên công đường làm chứng, chính là thiên lý chuyểnvần, báo ứng nhãn tiền!”, Bao đại nhân ôm quyền nghiêm giọng nói. Nhân Tôngnghe xong, nét mặt mới từ từ giãn ra, rồi chăm chú xem cung trạng trongtay, sau đó ngước lên, giận dữ quát: “Quách Hòe, chuyện khi quân phạmthượng, đại nghịch bất đạo như thế này, rốt cuộc là kẻ nào đã sai khiếnngươi?!”. Lúc này toàn thân Quách Hòe đã hư thoát, đổ sụp trên đất, nghe thấy Thiên tử hỏi,chỉ có thể hơi hơi ngước mắt lên, nhưng lại chẳng có sức cất tiếng. Thiên tử Nhân Tông mi mày dựng ngược, lại cao giọng quát: “Trẫm hỏi lại ngươi, rốt cuộc là kẻ nào đã sai khiến ngươi?!”. Thân hình Quách Hòe run rẩy, cuối cùng cũng miễn cưỡng bò dậy, khom người quỳ dưới đất: “Khởi bẩm Thánh thượng…”. Vừa mới nóiđược nửa câu thì bỗng thấy bóng áo đỏ xoay vút trong không trung, kengmột cái Cự Khuyết tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang cũng quay theo thân hình,sáng chói cả công đường. Chỉ nghe“keng keng keng” mấy tiếng, ám khí bằng phi tiêu đã bị đánh bay, phậpphập phập cắm lên hai hàng cột đỏ ở hai bên công đường. “Bảo vệ Hoàng thượng!”, giọng nói còn ở trong tai, bóng áo đỏ đã lướt ra khỏi công đường, tựa như hồng nhạn cướp bóng. “Có thích khách!”“Bảo vệ Hoàng thượng!”Nhất thờitiếng hô vang lên bốn phía, cấm vệ quân, bổ khoái của phủ nha, rầm rậprầm rập xông lên toàn bộ, lập tức vây quanh Thiên tử Nhân Tông và Bátvương thiên tuế, chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt. Bao đại nhân kinh nghiệm phong phú, liền đề tiếng quát lớn: “Người đâu, hỗ trợ Triển hộ vệ bắt thích khách!”. “Thuộc hạ tuân lệnh!”Mấy nha dịch tuân lệnh xông ra. Không lâusau thì thấy bóng áo đỏ đã lướt vào, đáp xuống chính giữa công đường, ôm kiếm thi lễ, sau lưng là mấy nha dịch vừa mới xông ra khỏi cửa. “Triển hộ vệ, có bắt được thích khách không?”, Bao đại nhân hỏi dồn. Triển Chiêuôm quyền đáp: “Khởi bẩm đại nhân, thích khách đã uống thuốc độc tự sát,theo phán đoán của thuộc hạ thì nhóm thích khách này cùng với những kẻđến hành thích Lý nương nương mấy ngày trước là cùng một bọn”. Bao đại nhân nhíu mày, hơi đảo mắt, nhìn thẳng vào Quách Hòe dưới công đường. Bát vươngthiên tuế cũng nhìn theo ánh mắt của Bao đại nhân, nhất thời biến sắc,kêu lên: “Lẽ nào có kẻ muốn giết Quách Hòe diệt khẩu?”. Thiên tửNhân Tông từ từ đưa mắt, nhìn Quách Hòe đã sớm co rúm thành một đốngkia, trầm giọng hỏi: “Quách Hòe, trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, rốtcuộc là kẻ nào đã sai khiến ngươi?”. Chỉ thấyQuách Hòe từ từ thẳng người lên, bình thản nhìn lại, không nhanh khôngchậm đáp: “Khởi bẩm Thánh thượng, những chuyện này đều do một mình Quách Hòe làm, không có ai sai khiến hết!”. Nhân Tông trợn trừng mắt, thình lình quát lên: “Quách Hòe, ngươi dám khi quân?”. Mí mắt Quách Hòe giật giật, đáp lại: “Những chuyện này đều do một mình Quách Hòe làm, không có ai sai khiến hết!”. Nhân Tông trừng mắt nhìn Quách Hòe hồi lâu, đột nhiên trầm giọng quát: “Kéo ra ngoài, giờ ngọ ngày mai lăng trì xử tử!”. Nhất thời cả người Quách Hòe mềm nhũn, co quắp ngã nhào ra đất. Lập tức có mấy sai dịch kéo hắn ra ngoài. Công đường chìm trong tĩnh lặng. Chợt nghe Bát vương thiên tuế lẩm bẩm: “Không ngờ kẻ ác nhường này, lại có vài phần trung thành…”. Thiên tử từtừ nhắm mắt lại, tới khi mở bừng mắt ra, nét mặt đã khôi phục lại bìnhthường, quay đầu nhìn Bát vương, lại nhìn Bao đại nhân, có chút ngậpngừng nói: “Bát vương, Bao khanh, theo Trẫm đi bái kiến Lý nương nương…không, là bái kiến mẫu hậu…”. Bao đại nhân và Bát vương thiên tuế nhìn nhau một cái, khuôn mặt hiện rõ ý cười, cùng ôm quyền đáp. “Thần tuân chỉ!”Nhân Tông gật đầu, cùng hai người bọn họ dẫn đầu cấm quân hộ vệ đi vào nội đường. Nha dịch trên công đường cũng dần tản đi. Chẳng bao lâu, trên công đường chỉ còn lại hai người Công Tôn tiên sinh và Triểu Chiêu. Công Tôntiên sinh lặng lẽ thở dài, vừa sắp xếp giấy tờ vừa nói: “Triển hộ vệ,theo ý Triển hộ vệ, đám thích khách kia có phải do Lưu hoàng hậu pháitới để giết Quách Hòe không… Triển hộ vệ?”. Nói được một nửa, Công Tôn tiên sinh cảm thấy có gì đó không đúng, bèn ngẩng đầulên, liền giật mình kinh ngạc, bóng người vừa mới ở trước mắt, quay đầuđi một cái đã thấy xuất hiện ở cửa công đường từ bao giờ, đang nhấc vạtáo ngồi xổm xuống. Công Tôn tiên sinh chớp chớp mắt, khuôn mặt lộ rõ ý cười, cũng ôm lấy hồ sơ giấy tờ đi tới. Vừa đi vừa nghe thấy giọng nói sang sảng của Triển Chiêu truyền đến. “Kim bổ khoái, Kim bổ khoái?”Lại nghe tiếng một thiếu niên mang theo vẻ nức nở nói: “Triển, Triển đại nhân, Kim, Kim Kiền đã ngất rất lâu rồi…”. Công Tôntiên sinh bước lên, chăm chú nhìn, thì thấy một người bận áo trắng đangnằm ngay cạnh bậc cửa, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, là KimKiền mới rồi phụng mệnh chiêu hồn. Còn bổ khoái ngồi bên cạnh khuôn mặttràn ngập lo lắng chính là Trịnh Tiểu Liễu. Triển Chiêucau chặt đôi mày lưỡi mác, vừa thấy Công Tôn tiên sinh liền đứng dậy ômquyền nói: “Công Tôn tiên sinh tới đúng lúc, mau đến khám cho Kim bổkhoái”. Công Tôntiên sinh gật gật đầu, cũng ngồi xuống như Triển Chiêu, nhấc cổ tay KimKiền lên chẩn mạch, lát sau mới hòa hoãn nói: “Không có gì đáng ngại,chỉ là bị kinh sợ quá độ, ngất đi thôi, lát nữa là tỉnh lại”. Vừa nói đến đây liền thấy ngón tay Kim Kiền nhúc nhích, sau đó đôi mắt nhỏ dài chậm rãi mở ra. “Kim, Kim Kiền, cậu có sao không?”, Trịnh Tiểu Liễu khóc hỏi. “Kim bổ khoái, ngươi vẫn khỏe chứ?”, Triển Chiêu cũng gấp giọng hỏi. Chỉ thấy đôi mắt không có thần của Kim Kiền từ từ chuyển động, cho đến khi trôngthấy Triển Chiêu, đột nhiên hai mắt lóe lên, chụp lấy bàn tay TriểnChiêu, ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của TriểnChiêu. “Kim, Kim Kiền?!”, Trịnh Tiểu Liễu hô lên. “Kim bổ khoái?!”, Công Tôn tiên sinh ngạc nhiên“Kim, Kim bổ khoái?!”, Triển Chiêu đầu tiên là cả kinh, sau đó đôi con ngươi lấplánh lướt qua, thoáng thấy sắc mặt của Công Tôn tiên sinh và Trịnh TiểuLiễu, nhất thời có chút quẫn bách, vội rút tay lại. Nhưng hai tay Kim Kiền lại như gọng kìm, sống chết cũng nắm chặt lấy tay phải Triển Chiêu, không chút lơi lỏng. Chỉ thấy đôi mắt nhỏ dài của Kim Kiền dâng đầy nước, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh sâu thẳm của Triển Chiêu, thành tâm thành ý nói: “Triển đại nhân, đêmnay Kim Kiền có một yêu cầu quá đáng, mong Triển đại nhân bất luận thếnào cũng phải đáp ứng Kim Kiền!”. “Kim, Kim Kiền?”, Trịnh Tiểu Liễu bất giác lùi lại nửa bước. “Kim, Kim bổ khoái?”, thân hình Công Tôn tiên sinh cũng có khuynh hướng hơi ngửa ra sau. Triển Chiêu lại rút tay ra, nhưng không có kết quả, chỉ đành khó nhọc nói, “Kim bổ khoái mời nói…”. Kim Kiền nắm chặt tay trái Triển Chiêu bằng hai tay, giơ lên phía trước, mắt longlanh nói, “Xin Triển đại nhân ngủ cùng Kim Kiền mấy ngày…”. “Kim Kiền?!”, Trịnh Tiểu Liễu nhảy dựng lên, kinh hãi kêu, “Cậu nói bậy cái gì vậy?”. “Khụ khụ… khụ khụ…”, Công Tôn tiên sinh ho khan một tràng. Cũng khôngbiết Triển Chiêu tức giận hay bị dọa cho sợ mà sắc hồng bỗng đâu kéo đến trên khuôn mặt tuấn tú, “soạt” một tiếng tay phải liền rút ra, trừngmắt nhìn Kim Kiền, da mặt giật giật, cuối cùng một chữ cũng không thốtra, vừa quay người, bóng áo đỏ nhanh như điện, chớp mắt cái đã khôngthấy tung tích đâu. Bỏ lại ba người cứng đờ ngay tại chỗ. “Kim, Kim bổ khoái… hành động này không thích hợp cho lắm…”, lúc này Công Tôn tiênsinh cũng không biết nên bày ra nét mặt thế nào nữa. Nhưng KimKiền lại chẳng rảnh để bận tâm đến lời của Công Tôn tiên sinh, chỉ lonhìn về hướng Triển Chiêu vừa rời đi, khóc lóc kêu lên:“Triển đạinhân, ngài đừng đi! Vạn nhất oan hồn Khấu Châu quay lại tìm Kim Kiền,Kim Kiền phải làm sao đây? Cũng không thể nào ngủ trong phòng Bao đạinhân để trừ tà được? Triển đại nhân một thân chính khí, nhất định có thể trấn hồn định quỷ, Kim Kiền chỉ muốn trải chăn đệm ra đất ngủ trongphòng Triển đại nhân mấy ngày thôi…” (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Đáng tiếcNam hiệp Triển Chiêu khinh công tuyệt đỉnh, sớm đã không thấy bóng dángđâu, làm sao có thể nghe thấy một phen “những lời tâm huyết” cảm độnglòng người sâu sắc này được. Trái lạiCông Tôn tiên sinh sau khi nghe rõ ràng, khuôn mặt nho nhã co giật không ngừng, ngay cả hồ sơ trong tay cũng rơi xoạch xuống đất. Trịnh TiểuLiễu dáng vẻ kinh hồn vừa nãy đã trấn định lại, an ủi Kim Kiền: “KimKiền, cậu đừng lo lắng, ngày mai tôi tới chùa xin bùa bình an cho cậu…”. ***Mấy ngày sau, trong triều biến động lớn. Đương triềuThái hậu Lưu hậu xuất gia một cách khó hiểu, còn tuyên bố rằng từ nay sẽ làm bạn với thanh đăng cổ phật, cả cuộc đời này sẽ không bước vào cấmcung nửa bước. Thiên tử Nhân Tông cung nghênh thân mẫu Lý hậu nhập triều, tôn xưng là đương triều Quốc mẫu Thái hậu. Theo Lý quốc mẫu cùng nhập cung, còn có nghĩa tử của Thái hậu, nghĩa đệ của Thiêntử, Phạm Dung Hoa, Tiểu vương gia được phong làm “Hiếu nghĩa vương”. Mẫu tử đoànviên, chung hưởng niềm vui, anh em trùng phùng, lẽ ra nên tổ chức đạithọ, nhưng vì bệnh mắt của Lý thái hậu vẫn chưa đỡ, Thánh thượng lệnhcho Thái y viện hội chẩn trị liệu, thái y nói rằng Quốc hậu không thểmệt nhọc quá mức được, nên chuyện tổ chức đại lễ phải lui lại. Mà Bát vương thiên tuế, Địch nương nương cung Nam Thanh, cùng Trần Lâm Trần côngcông hầu hạ bên cạnh Thiên tử hộ giá có công, cũng nhất nhất được phongthưởng. Bao đại nhân của phủ Khai Phong phá được kỳ án, giải được kỳ oan, nghênh đón Quốcmẫu nhập triều có công, thăng quan hai cấp, bất ngờ trở thành đại quannhất phẩm đương triều, vẫn chấp chưởng Khai Phong phủ nhưng đã không còn là phủ doãn tam phẩm nữa, mà là đại quan nhất phẩm cùng cấp với đươngtriều Tể tướng. Hơn nữa Thánh thượng gia ân, ban thưởng vô số, trên dưới Khai Phong phủ tất nhiên vui sướng vô cùng. Kim Kiền cócông hiệp trợ phá án, cũng nhận được rất nhiều bạc thưởng, vốn phải sung sướng tươi cười mà cảm tạ thánh ân, nhưng lúc này đây, Kim Kiền lạikhông cười nổi. Bởi vì lúcnày chính bản thân Kim Kiền đang ở tẩm cung của đương triều Lý quốc mẫu, đứng đối diện với hai nhân vật quan trọng bậc nhất, đương triều Tháihậu và Phạm tiểu vương gia. Điều càngkhiến người ta phiền muộn chính là, hai nhân vật cực kỳ quan trọng nàyđang cùng Kim Kiền thảo luận chuyện đại sự có liên quan đến sinh tử tồnvong. “Kim Kiền,Hoa Nhi đã được phong là ‘Hiếu Nghĩa vương’, chỉ là đáng tiếc bên cạnhlại không có một thuộc hạ tri kỷ. Hoa Nhi vẫn nói rất hợp ý ngươi, chonên ai gia muốn nói chuyện với Bao khanh, điều ngươi sang đảm nhận chứcvụ ở phủ của Hoa Nhi, thăng đến chức Hiệu úy lục phẩm, ngươi có bằnglòng không?”, Lý hậu một thân phục sức cẩm y, toàn thân tràn đầy quýkhí, ngồi sau tấm màn phượng, sắc mặt hòa ái vui vẻ hỏi:“Chuyện này…”, Kim Kiền len lén lau mồ hôi lạnh trên thái dương, thầm nghĩ:Bằng lòng?! Có quỷ mới bằng lòng á!Làm sai nhacủa phủ vương gia, mỗi ngày không phải gặp hoàng thân thì cũng là quốcthích, lại thêm quan hệ giữa Phạm Dung Hoa và Thái hậu, cách ba ngã rẽnăm hướng đi thế nào chẳng đụng Hoàng thượng lão nhân đến thỉnh an chứ…Tục ngữ nói, làm bạn với vua như chơi với hổ, một nhúm tế bào não này của mình, đốiphó với mấy kẻ thành tinh của Khai Phong phủ đã là đủ khó khăn, mệt mỏilắm rồi, làm gì có bản lĩnh ứng đối với những nhân tài trong đám tinhanh của nội viện cấm cung chứ, đây không phải là muốn lấy cái mạng giàcủa mình à?!Nghĩ đếnđây, Kim Kiền vội quỳ xuống, ôm quyền thưa: “Khởi bẩm Thái hậu, ti chứcvô đức vô năng, sợ rằng không thể đảm đương được trọng trách này, mongVương gia ra lệnh tuyển người hiền lương, kẻ tài đức khác!”Lý thái hậunghe xong, nhất thời sa sầm mặt, đôi mắt mù trừng lên nhìn về phía KimKiền, lạnh giọng nói: “Kim Kiền, lẽ nào ngươi muốn chống lại ý chỉ củaai gia?!”Toàn thân Kim Kiền run lên: “Ti chức chỉ là nghĩ cho Vương gia mà thôi!”. “Tiểu Kim…”, một giọng thiếu niên u buồn vang lên, nhất thời khiến da đầu Kim Kiềntê dại, nhưng chỉ có thể cúi người, không dám ngước lên nhìn. Hôm nay Phạm Dung Hoa đã không còn giống như ngày hôm qua, thân phận tôn quý, địa vị cách biệt, khi vừa mới bước vào cửa, Kim Kiền chỉ nhìn một cái liền bịvẻ đẹp của trang phục tinh xảo kia làm cho hoa mắt, mất cả hồn, thiếuchút nữa thì ký khế ước bán thân, lúc này là thời khắc quan trọng, nhấtđịnh không thể lộ ra sơ hở gì. “Tiểu Kim… có thật đệ là không muốn đảm nhận chức vụ trong phủ của Dung Hoa?”Hả?Thế nào mà trước mắt lại có thêm một đôi hài Cẩm vân thêu hoa văn mây khói thế này?Kim Kiền ngẩng lên, nhất thời cả kinh. Chỉ thấyPhạm Dung Hoa đang đứng cách mình chưa đầy một bước chân, thân vận bàogấm hoa sắc trắng, thắt lưng đeo đai ngọc trắng lấp lánh, đầu đội tử kim quan, hai sợi tua vàng rũ xuống gò má, làm nổi bật ánh sáng lấp lánhtrong đôi mắt ngập nước của thiếu niên, thực cuốn hút khó cưỡng. Kim Kiền bỗng thấy choáng váng mê muội, liền vội vàng rủ rèm mi xuống, lòng thầm mặc niệm:Cái gọi làtrời giáng xuống nhiệm vụ trọng đại cho một người, ắt sẽ khiến cho nộitâm anh thống khổ, khiến cho gân cốt anh mệt nhọc, khiến cho anh phảichịu đựng cái đói đến nỗi da bọc xương, khiến cho anh làm những chuyệnđảo điên mất trí, có như vậy mới có thể khiến nội tâm anh kinh động,khiến cho cá tính anh kiên định[1]…[1] Trích từ thiên Cáo Tử hạ sách Mạnh Tử, phiên âm: “Sở vị thiên tương giang đạinhậm dữ tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm trí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thểphu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, ở dĩ động tâm nhẫntính…”. “Mỹ nhânkế”, đây chính là “Mỹ nhân kế”, ngẫm lại Tiểu Miêu am hiểu nhất là dùngkế này, mà lần nào mình cũng chịu thiệt cả, cho nên mình nhất định phảicắn chặt răng, chống đỡ…“Kim Kiền,ngươi đây là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”, Lý quốc mẫutức giận quát lên, nhất thời Kim Kiền chấn động, quay về với thực tại. Chỉ thấy Lý quốc mẫu sắc mặt đại nộ, đôi mắt mù phát hỏa, quát lên: “Người đâu, lôi tên Kim Kiền này ra ngoài…”“Mẫu hậu!”,Phạm Dung Hoa nhất thời cả kinh, vội vàng bước lên nắm chặt hai tay Lýquốc mẫu, cầu xin, “Xin người hãy niệm tình Tiểu Kim có công…”. “Hừ, chẳng qua chỉ là cái công lao bé cỏn con, lẽ nào lại dám càn rỡ như vậy!”“Mẫu hậu bớt giận, thái y nói, bệnh mắt của mẫu hậu không thể nổi giận…”“Hoa nhi, mẫu hậu cũng là muốn tốt cho con…”“Hoa nhi biết… nhưng bệnh mắt của mẫu hậu vẫn là quan trọng hơn tất thảy…”“Hoa nhi…”“Mẫu hậu…”Ặc…Da mặt Kim Kiền co giật, chầm chậm ngước lên nhìn. Đẹp thay bức tranh mẫu từ tử hiếu…“Khởi bẩmThái hậu, ti chức nguyện dùng đại công để chuộc lại tội ti chức khánglại ý chỉ của Thái hậu!”, Kim Kiền bước lên một bước, ôm quyền nói. “Công lao của ngươi đã được phong thưởng, còn có công gì có thể gánh tội đây?!”, Lý quốc mẫu quát. “Ti chức biết một châm pháp tổ truyền chuyên trị bệnh mắt, có thể trị liệu cho mắt của Thái hậu!”“Hừ, ngay cả Thái y viện cũng còn bó tay đối với bệnh mắt của ai gia, ngươi lại dám vỗ ngực khoa trương?”“Ti chức nguyện thử một lần, nếu không cách nào trị khỏi bệnh mắt của Thái hậu, ti chức xin nhận tội!”“Mẫu hậu, chi bằng để cho Tiểu Kim thử một chút…”“Hừ, cũng được!”“Tạ Tháihậu, tạ Tiểu vương gia!”, Kim Kiền khom người quỳ lạy, lại tiếp tục nói, “Chỉ là ti chức có một yêu cầu quá đáng, tổ tiên ti chức đã di huấn,trị bệnh cứu người tuyệt không lưu danh, nếu bệnh mắt của Thái hậu khỏihẳn, xin người đừng công bố rằng đó là do ti chức trị liệu”. “Hừ, sợ rằng đó là công lao của các thái y bên Thái y viện, ngươi chẳng qua chỉ là gặp đúng dịp mà thôi…”“Tạ Thái hậu đã thành toàn!”, Kim Kiền đứng dậy, ôm quyền nói, “Xin Thái hậu di giávào trong phòng trong, ti chức sẽ châm cứu cho Thái hậu…”. “Tiểu Kim, Dung Hoa đa tạ…”, Phạm Dung Hoa đột nhiên tiến lên, cong môi cười nói. Rõ ràng làmột nụ cười sáng chói, mỹ lệ, hoảng hốt tâm thần, nhưng Kim Kiền lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười này lại quen thuộc đến nhói mắt. Chậc, trách nào mấy ngày gần đây tên Phạm Dung Hoa này hay chạy đến phòng của lão Công Tôn Trúc Tử…Haizzz, xem ra dược đạn để mình chạy thoát thân phải tăng thêm mấy loại rồi…***Một thángsau, bệnh mắt của Lý quốc hậu khỏi hẳn. Đương triều Thiên tử vui mừng,liền trọng thưởng cho Thái y viện, còn đích thân đề một bức hoành phi để tỏ ý ngợi khen. Trong một thời gian, danh tiếng của Thái y viện vangdội, phàm là những y quán có quan hệ với Thái y viện đều đắt khách, đông như trẩy hội, náo nhiệt vô cùng. Nửa thángsau, Thiên tử thiết đại yến quần thần, tổ chức tiệc mừng trong ba ngày ở Đông Kinh Biện Lương, bách tính ai nấy đều vui sướng. Nghe nói, trên quốc yến, Thiên tử lại khai ân, trọng thưởng cho hai công thần. Một vị là bổ khoái của Khai Phong phủ họ Kim, vốn có thiên phú dị bẩm, có thể tỏtường trời đất, thông linh với quỷ thần, phong thẳng lên Hiệu úy lụcphẩm. Chỉ là trong lúc phong thưởng, không biết Lý quốc hậu nói gì bêntai Thiên tử, liền sửa thành phong làm Tòng hiệu úy lục phẩm. Người cònlại chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, thưởng cho nămtrăm lượng bạc trắng, một trăm lượng vàng, trong quốc yến Thiên tử cònmở miệng vàng thốt lời ngọc khen tặng:“Triển hộ vệ quả nhiên không hổ danh ‘Ngự Miêu’, mong sau này Triển hộ vệ có thể bắt hết lũ chuột nhắt trong thiên hạ, bảo hộ cho Đại Tống ta quốc thái dânan!”Có lẽ lúc đó Thiên tử chỉ tùy ý thốt ra như vậy, nhưng không ngờ rằng một câu nóiđùa như vậy, lại rước đến một trận sóng to gió lớn sau này. ***“Kim tòng hiệu úy, Kim tòng hiệu úy!”Kim Kiềnđang tuần tra gần cửa lớn của Khai Phong phủ bỗng nghe thấy Trịnh TiểuLiễu phía sau gọi một tràng, nhất thời bốc hỏa lên đầu, quay người tứcgiận nói: “Tiểu Liễu, đừng làm ồn, gọi cái gì mà ‘Kim tòng hiệu úy’, tôi là ‘Kim hiệu úy!’!”. Hừ, nhấtđịnh là bà Lý quốc mẫu ấm ức chuyện mình không đồng ý làm thuộc hạ củaPhạm Dung Hoa nên mới nhân cơ hội này báo thù. Một “Hiệu úy lục phẩm”tốt đẹp biết bao nhiêu cuối cùng lại biến thành “Tòng hiệu úy”,dù gìmình cũng tốn công sức nhọc nhằn trị khỏi bệnh mắt cho bà ta, thật đúnglà vong ân phụ nghĩa. Hễ nghe đến “Kim tòng hiệu úy” là lại thấy chướng rồi. Chỉ thấyTrịnh Tiểu Liễu hốt hoảng chạy đến trước mặt Kim Kiền, thở hổn hển nói:“Kim hiệu úy thì Kim hiệu úy, cậu mau nói xem xem, có khách quý tới!”. “Khách quýnào, có đáng phải hô to gọi nhỏ như vậy không?”, Kim Kiền vừa lẩm bẩmvừa đi đến bên ngoài cửa lớn, nhưng vừa mới ngước nhìn một cái cũng giật mình cả kinh, tiếng hô còn cao gấp mấy lần Trịnh Tiểu Liễu, “Tiểu vương gia!?”. Dưới ánhdương xán lạn, Phạm Dung Hoa một thân áo vải trang phục như những báchtính bình thường, vai khoác tay nải, khuôn mặt tràn ngập ý cười. Kim Kiền bước vội tới, đánh giá tỉ mỉ một phen, nghi hoặc hỏi: “Sao Tiểu vương gia lại ăn bận như thế này?”Phạm DungHoa khẽ cười một cái, giơ tay lên vỗ vỗ vai Kim Kiền nói: “Tiểu Kim,Dung Hoa muốn xuất môn du ngoạn một phen, đệ có ý đi cùng Dung Hoakhông?”. “Hả?”, Kim Kiền kinh ngạc, đôi mắt nhỏ đảo tròn, vội đáp: “Lẽ nào Vương gia chọc giận Thánh thượng, cho nên mới bị biếm…”. “Tiểu Kim!”, Phạm Dung Hoa thở dài, nhìn Kim Kiền lắc lắc đầu nói, “Đệ lại nói bậycái gì đấy! Dung Hoa chỉ cảm thấy trong cung thực sự buồn chán, cho nênmới muốn xuất môn mở mang kiến thức!”. “Ồ!”, lúc này Kim Kiền mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Khi nào thì xuất phát?”. “Hôm nay. ”“Hả? Sao gấp vậy?”, Kim Kiền nhất thời xoay người một vòng, hướng Trịnh Tiểu Liễuhô, “Tiểu Liễu ca, mau ra ngoài mua hai cân thịt bò, lại mua thêm haicân rau cải ở tiệm ăn, tôi muốn tiễn Tiểu vương gia…”. “Tuân lệnh!”, Trịnh Tiểu Liễu chạy vội ra ngoài hệt như một cơn gió. “Tiểu Kim…”, Phạm Dung Hoa thầm thở dài, nói, “Lần này trước khi đi, Dung Hoa chỉmuốn hỏi Tiểu Kim có nguyện ý đồng hành cùng Dung Hoa không?”. Kim Kiềnchớp chớp mắt, kinh ngạc đáp: “Lẽ nào ngài đường đường một Vương giaxuất hành ra ngoài, Hoàng thượng ngay cả phái một người theo hầu cũngkhông có sao, thực quá keo kiệt đó!”. Phạm DungHoa nhất thời có chút dở khóc dở cười, nhìn Kim Kiền, khe khẽ lắc đầu,nói, “Có lúc Dung Hoa thật không biết, đệ ngốc thật sự hay giả ngốcnữa…”. “Hả?”“Nếu đệ đã không nguyện ý đi cùng Dung Hoa, vậy Dung Hoa xin từ biệt tại đây”. “Vương gia!”, Kim Kiền vội nói, “Ít nhiều cũng ăn mấy miếng thịt bò rồi hãy đi chứ…”. Hàng mi dàicủa Phạm Dung Hoa run run, trong đôi mắt ánh nước lộ ra vẻ không muốn,nói: “Tiểu Kim, thịt bò đó đệ ăn đi, chẳng phải Dung Hoa nói với đệ rồisao, nhìn đệ gầy yếu thế kia, toàn là da bọc xương. Sau khi Dung Hoa đi, đệ nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không khi Dung Hoa trở về mà đệ vẫn gầy yếu như vậy thì nhất định Dung Hoa sẽ không tha cho đệ đâu. Còn nữa, bây giờ đệ đã được thăng làm Hiệu úy rồi, không được lười biếng giống như trước nữa, nếu có thời gian thì thỉnh giáo Triển đại ca nhiều vào. Triển đại nhân võ công trác tuyệt, kinh nghiệm phá án phongphú, nhất định có thể…”. “Tiểu vương gia!”, Kim Kiền vội bước lên hô to, “Kim Kiền ở đây chúc Tiểu vương gia thuận buồm xuôi gió. ”. “Tiểu Kim, Dung Hoa vẫn chưa dặn dò xong…”, Phạm Dung Hoe nét mặt không vui nói, “Còn có…”. “Vương gia, thời gian không còn sớm nữa, xin Vương gia hãy lên đường!”, Kim Kiền lập tức ôm quyền khom người thi lễ. Phạm Dung Hoa chớp chớp rèm mi dài, trong mắt lộ ra ý cười. “Tiểu Kim, bảo trọng!”“Vương gia, bảo trọng!”Lúc này KimKiền ngẩng đầu lên, đã thấy thân hình thẳng băng của Phạm Dung Hoa xarồi, phía sau còn có bốn tùy tùng trẻ bận áo vạt ngắn, nom thân hình vàcước bộ, ắt hẳn võ công không tồi. Lúc này Kim Kiền mới thầm thở phào, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên thái dương, thầm nghĩ:Cùng vi phục xuất hành với “má Phạm già” sao?Đùa gì thế, không bị mệt chết thì cũng bị phiền chết, chỗ nào mà thoải mái sung sướng bằng làm Hiệu úy ở Khai Phong phủ chứ…“Kim hiệu úy, Kim hiệu úy!”Chậc chậc, từ “bổ khoái” biến thành “hiệu úy”, nghe mà sướng hết cả người. “Kim hiệu úy, Triển đại nhân tìm ngài!”Hả?Kim Kiền quay đầu lại, một dự cảm không lành mạnh mẽ dâng trào trong lòng. ***Trong thaotrường của Khai Phong phủ, một thanh niên bận áo đỏ đang ôm kiếm đứng,thân thẳng như cây tùng, tư thế oai phong lẫm liệt. Mà đứng đối diện người này là một thiếu niên gầy yếu, thân bận quan phục hiệu úy, cúi đầu ủ rũ. “Kim hiệu úy, ngươi đã nghe rõ chưa?”“Thuộc hạ đã nghe rõ rồi…”“Tốt. Vậy giờ này mỗi ngày, ngươi hãy đến thao trường, Triển mỗ sẽ chỉ điểm một, hai phần võ công cho ngươi. ”“Thuộc hạ tuân lệnh…”“Kim hiệuúy, khinh công của ngươi tuy không tồi, nhưng hiện tại đã không còngiống như trước nữa rồi, ngươi giờ đã là Tòng hiệu úy lục phẩm của KhaiPhong phủ, võ công cũng không được qua quýt một hai nữa, ngươi có hiểukhông?!”“Thuộc hạ hiểu rõ…”“Sau này mỗi tối phải đứng tấn một canh giờ, nhất định không được lười nhác!”“Thuộc hạ tuân lệnh…”Gió nhẹ mây thưa phong cảnh tuyệt đẹp, gió mùa hạ hiu hiu thổi, cỏ cây đua chen oanh liệng khắp chốn. Nhưng lúc này Kim Kiền chỉ muốn ngẩng lên trời mà hú dài một tiếng:Má Phạm già, bây giờ tôi hối hận rồi, thà cùng ngài trèo đèo lội suối còn hơn aaa…